Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 64


trước sau

64

“Tiểu nương tử,đừng sợ. Đây là hai mươi lượng bạc, mau cầm mà đi lo tang sự cho phụ thân ngươi đi” nói chuyện là một trung niên béo tốt, ánh mắt bỉ ổi. Hắn vừa nói vừa tiến lên nhét túi tiền vào người cô nương bán mình chôn cha rồi đưa tay kéo nàng đi ‘đừng lo, ta sẽ phái người hỗ trợ ngươi, rất nhanh sẽ giải quyết xong mọi việc” Đây hiển nhiên vừa ý với sắc đẹp của nàng  

Cô nương kia vẻ mặt kinh hoảng, theo bản năng thối lui một bước, thấp giọng nói ‘đa tạ vị lão gia này nhưng…hai mươi lượng là quá nhiều”

“Coi như gia thưởng cho ngươi” trung niên nam nhân kia cười ha hả, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người cô nương kia, không hề che giấu ý đồ của mình

“Ta…chỉ muốn bán mìn làm nô, không làm…làm cho người ta’ cô nương kia run lẩy bẩy, xem ra cực kỳ sợ hãi, vừa nói vừa đưa ánh mắt cầu cứu người chung quanh. Nhưng trung niên nam tử kia mặc hoa phục, bên cạnh còn có vài đầy tớ, hiển nhiên thân phận không tầm thường, mọi người tuy có chút không đành lòng nhưng không dám lên tiếng hỗ trợ. Ở kinh thành, tùy tiện kéo một người trên đường đều là người có địa vị, bá tánh bình dân không thể trêu vào

Trung niên nam tử kia thấy vậy càng đắc ý, duỗi tay nắm cổ tay thon dài của cô nương kia, sờ soạng một cái “làm nô?vậy thì tốt, trong nhà lão gia ta còn thiếu một nha hoàn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày, ngươi..”

“Ngươi cái gì?mau buông người ta ra, một bó tuổi to có thể làm cha người ta lại dám hạ miệng với một tiểu cô nương, không sợ hàm rằng không còn”

Lời còn chưa nói xong đã bị người cắt ngang, quả thực khó có thể nhịn. Trung niên nam tử kia sững sờ một cái, sau đó giận dữ nhìn qua “ai dám nói chuyện với ta như vậy? ah…Quận chúa?”

Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính Tiêu Minh Kiểu. Thấy nam nhân kia vừa thấy mình đã thay đổi sắc mặt, nàng nhếch cằm, giễu cợt ‘nếu đã nhận ra ta còn không mau cút đi, chờ ta đánh ngươi sao”

Trung niên nam nhân nào dám chống lại tiểu bá vương này, cúi đầu, xám xịt rời đi

Dân chúng vây xem đều nhìn nàng tán thưởng. Tiêu Minh Kiểu vô cùng đắc ý, nghiêng đầu nói nhỏ với thanh niên bên cạnh “Vệ Cảnh, vừa rồi bộ dáng của ta có anh khí hay không?”

Nàng nháy mắt, bộ dáng cực kỳ sinh động, Vệ Cảnh nhịn không được cười nhẹ một tiếng “soái cực kỳ”

Tiêu Minh Kiểu vui rạo rực “so với hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa trong Thập Nương truyền thì thế nào?”

Vệ Cảnh cũng hùa theo nàng ‘tất nhiên là soái hơn”

Thập Nương truyền là thoại bản mới nhất, kể về yêu hận khúc mắc giữa hoa khôi thanh lâu Thập nương cùng mấy nam tử. Trong đó, Tiêu Minh Kiểu thích Phương hiệp khách, vì hắn tới vô ảnh đi vô tung, thân thủ vô cùng tốt, ngay lúc Thập nương gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện cứu nàng, rất có mị lực.

Anh hùng cứu mỹ nhân luôn là kịch bản cũ nhất nhưng luôn dùng được, chỉ là cô nương khác đều muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn nàng lại muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng. Vệ Cảnh đối với điều này không biết nên nói thế nào, nhưng thấy tiểu cô nương vì được mình tán dương mà cười đến đôi mắt xinh đẹp híp thành một khe hở, hắn cũng nhịn không được mà vui vẻ theo

Nàng luôn không giống người khác

“Đa tạ hai vị ân nhân ra tay tương trợ’ cô nương bán mình chôn cha đã hoàn hồn, lên tiếng cảm tạ

Vệ Cảnh liếc nàng một cái, ngoài muốn nhìn thấy một đôi mắt quả hạnh.  Cô nương kia sắc mặt đỏ ửng quỳ trên đất, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời tràn ngập mong đợi

Vệ Cảnh híp mắt. Tiêu Minh Kiểu lại không nhận ra, khoát tay nói ‘tiện tay mà thôi, mau đứng lên đi”

Vệ Cảnh thu hồi ánh mắt, ấm giọng nhắc nhở ‘còn phải đi nghe kể chuyện, sắp trễ rồi, chúng ta đi thôi”

Tiêu Minh Kiểu giật mình “đúng rồi,ngươi không nhắc ta liền quên. Đi thôi”

Nhìn hai người muốn rời đi, cô nương kia vội vàng gọi “hai vị ân nhân, chậm đã”

Tiêu Minh Kiểu ngừng chân “sao? có chuyện gì?”

Đương nhiên là có, tình huống thế này không phải ngươi nên bỏ tiền ra mua ta sao? nếu không theo kịch bản thì ta sao có thể diễn tiếp?

Cô nương kia nhìn nàng hồi lâu mới đỏ mặt nói “ta…ta sợ người vừa rồi sẽ quay trở lại”

‘Đúng nha, ngươi còn tiếp tục ở đây, e là…”Tiêu Minh Kiểu sờ sờ tay áo, hồi lâu quay đầu buồn bực hỏi Hành Cáp ở phía sau “có thấy túi tiền của ta không?”

Nghĩ tới sáng nay, lúc ra cửa Phúc vương đã âm thầm dặn dò mình, Hành Cáp nhàn nhạt lắc đầu

“Xem ra là không cẩn thận đánh rơi rồi”Tiêu Minh Kiểu lầm bầm, lại hỏi Vệ Cảnh “ngươi có mang tiền không?”

Liếc mắt nhìn cô nương đang lén nhìn mình, hắn áy náy lắc đầu “vừa rồi đi vội quá nên không mang theo”

“Vậy…”

Tiểu cô nương còn chưa nói xong, đột nhiên có một thanh niên lạ mặt xông ra từ đám đông, sắc mặt nịnh nọt dâng lên một túi tiền căng phồng “Quận chúa. Tiểu nhân có mang theo ít bạc, nếu ngài không chê xin hãy nhận của tiểu nhân đi”

Người trên phố nhận biết Tiêu Minh Kiểu không ít, thấy vậy đều ào ào móc tiền dâng lên cho nàng

Tiêu Minh Kiểu cũng không thấy ngạc nhiên, tùy ý khoát tay “ta không cần, các ngươi giúp nàng là được’

“Được’ thanh niên dẫn đầu kia đặc biệt có mắt nhìn, lập tức quay đầu nhìn cô nương bán cha mặt mũi đang dại ra “vị cô nương này, tiền này ngươi cầm đi, mau chôn cha ngươi đi, không cần bán mình, ta cho ngươi”

“Cô nương, còn có ta.Ta cũng nguyện ý giúp ngươi”

Nhất thời, cô nương kia bị chìm ngập trong túi tiền

Cách đó không xa, Phúc vương núp trong bóng tối quan sát không biết nên nói gì. Kế hoạch thất bại

Mặc dù trận đầu bất lợi, có điều chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu khuê nữ, Phúc vương đã sớm có nhiều chuẩn bị, vì thế không hề lo lắng, lại tiếp tục hành sự

Tiêu Minh Kiểu hồn nhiên không phát giác, sôi nổi cùng Vệ Cảnh đi nghe kể chuyện

Nàng là khách quen của trà lâu nên tiểu nhị vừa nhìn thấy nàng đã vui vẻ tiến lên đón chào ‘Quận chúa đến, hôm nay muốn ăn cái gì?”

“Ta xem một chút đã” Tiêu Minh Kiểu chọn mấy món Vệ Cảnh có thể ăn được, lại gọi một bình Bích Loa Xuân thượng đẳng, sau đó chọn một nhã gian trên lầu hai ngồi xuống bên cửa sổ, nghe thuyết thư bên dưới kể chuyện

Thuyết thư tiên sinh đang kể Thập Nương truyện. Tiêu Minh Kiểu vừa mới xem hết truyện này, đang lúc cảm xúc dâng trào, nên nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn thể hiện thái độ theo nội dung vở kịch, hoặc là siết chặt nắm đấm, hoặc là vỗ đùi cười ha hả

Vệ Cảnh cũng không quấy rầy nàng, chỉ nghiêng đầu cười, nhìn nàng, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho nàng hoặc là đợi nàng ăn xong thì dùng

khăn lau miệng và tay cho nàng

Hai người không ngồi gần, động tác cũng không quá thân mật nhưng Hành Cáp nhìn thấy lại như có cải giác kim châm vào mắt

Phúc vương ở gian phòng đối diện tâm tình vô cùng phức tạp, dán vào lỗ nhỏ trên cửa sổ nhìn về phía đối diện, trong lòng nhịn không được mà mắng Vệ Cảnh đến cẩu huyết lâm đầu

“Người đã an bài xong chưa? Sao còn chưa xuất hiện?”

“Thuộc hạ lập tức đi thúc giục. Ah, tới rồi, vương gia mau nhìn đi”

Phúc vương lập tức tập trung tinh thần, thấy cửa phòng nhã gian đối diện mở ra, một hồng y cô nương ăn mặc phóng khoáng, tay bưng vật gì đó đi vào

Đó là nữ nhi của lão bản trà lâu, lấy cớ bình phẩm trà mới mà đến gần hai người. Tiêu Minh Kiểu cũng biết nàng nên không cảm thấy khó chịu khi bị quấy rầy

Phúc vương khẩn trương nhìn động tĩnh bên kia, trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn. Nếu Kiểu Kiểu ghen? Nếu Kiểu Kiểu không ghen? Trong đầu hắn trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển…

“Cẩn thận” đột nhiên bị người ôm chặt vào lòng, hồng y cô nương giật mình, khuôn mặt ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn người đang vững vàng ôm thân thể mình, muốn nói gì đó lại đối diện với một đôi mắt to đen lúng liếng. Hình như  có chỗ nào đó không đúng?

“Không có chuyện gì chứ?” Tiêu Minh Kiểu nhìn cô nương trong lòng không nhúc nhích nhìn mình, nhắc nhở ‘váy của ngươi quá dài, rất dễ giẫm lên, nên thay cái ngắn hơn đi, sẽ không bị vấp nữa”

Hồng y cô nương khóe miệng co rút, hồi lâu gật đầu đáp ‘đa tạ Quận chúa, ta đã nhớ”

Phát hiện cô nương này muốn ngã về phía mình, Vệ Cảnh lập tức nén tranh, để người cho Tiêu Minh Kiểu đỡ, lại ý tứ sâu xa nhìn cô nương kia một cái

Hồng y cô nương bị hắn nhìn mà chột dạ nhưng nhớ tới lời dặn dò của Phúc vương, vẫn kiên trì cười với hắn ‘không biết Thế tử còn nhớ tiểu nữ tử không, cuối năm ngoái, ngài từng vô tình mà giúp đỡ ta”

Hai má nàng đỏ ửng, ánh mắt nhìn Vệ Cảnh đầy dịu dàng. Tiêu Minh Kiểu quay đầu nhìn Vệ Cảnh, ngạc nhiên nói ‘hóa các ngươi quen biết nhau”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, im lặng, sắc mặt có chút do dự như đang hồi tưởng lại

Cô nương kia thấy vậy liền tiến lên rót cho hắn chén nước, ôn nhu nhắc nhở “ngày đó trời giá rét, ta đi rất nhanh, vô ý vấp ngã, là Thế tử cho người đỡ ta lên. Có lẽ ngài không nhớ chút chuyện nhỏ đó nhưng ta luôn khắc sâu trong lòng”

Nàng lại nở nụ cười, ánh mặt ngượng ngùng mà nhiệt tình “ta nhớ khi đó Thế tử thân thể không tốt, ngồi trong kiệu vẫn liên tục ho khan. Hiện tại đã đỡ hơn chưa?”

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới hiểu được một chút. Thì ra nàng ta có ý với Vệ Cảnh, hèn chi lại đột nhiên đến chiêu đãi nàng

‘Thì ra là vậy, chuyện nhỏ thôi, cô nương không cần để ý”

Vệ Cảnh ngữ khí ôn hòa, tươi cười vẫn dễ nhìn như trước nhưng không hiểu sao Tiêu Minh Kiểu lại có chút không thoải mái, nàng mở to hai mắt, vừa định lên tiếng đã nghe hồng y cô nương vừa ngượng ngùng lại dũng cảm mời Vệ Cảnh mấy ngày sau đến trà lâu tham gia tiệc sinh nhật của nàng. Trong lòng Tiêu Minh Kiểu càng thêm khó chịu, nhịn không được nói ‘ta vừa rồi đã đỡ ngươi, sao ngươi chỉ mời hắn mà không mời ta?”

Hồng y cô nương sững sờ, vội vàng giải thích “vì nghe nói hôm sau là sinh thần An Vinh quận chúa, ta sợ ngài bận rộn, không có thời gian đến, cho nên…”

Tiêu Minh Kiểu nghĩ cũng phải, dù trong lòng không sảng khoái thì vẫn không thể phát tác. Nàng thật không hiểu mình sao lại như thế, gãi cằm suy tư

Hồng y cô nương thấy thế càng thêm dũng cảm, tiến đến gần Vệ Cảnh hiến ân cần

Phúc vương ở đối diện trong lòng vừa chua vừa chát nhung đúng lúc này Tiêu Minh Kiểu đột nhiên vỗ tay cười ha hả “nói rất hay, họ Mã kia là ngụy quân tử, may mà Thập nương không ở cũng hắn, nếu không sau này sẽ không hay ho” nói xong cầm lấy một quả táo, hưng phấn cắn một miếng to

Mọi người đang thực thi kế hoạch đều há hốc mồm. Nàng không phải đang suy nghĩ mà là đang nghiêm túc nghe kể chuyện?

Chỉ có Vệ Cảnh cười thành tiếng, đưa tay lau giúp nàng nước trái cây dính bên miệng

Tiếng cười của hắn rất dễ nghe, ánh mắt cũng vô cùng ôn nhu, khó chịu trong lòng Tiêu Minh Kiểu nháy mắt biến mất. Nàng phồng má nhìn hắn, cười ngây ngô, lại chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói ‘ta thích đoạn truyện này nhất’

Cho nên vì thế mà ngươi thất thần?

Vệ Cảnh cười nhẹ, đưa mắt nhìn nhã gian đối diện, ánh mắt lộ vẻ đã hiểu

“Ngươi nhìn gì vậy?” tiểu cô nương vừa gặm táo vừa hỏi

Vệ Cảnh hoàn hồn, cười nhìn nàng “không có gì”. Hắn không gấp rút làm cho nàng thông suốt, đây là một quá trình cực đẹp, hắn phải từ từ hưởng thụ

Hồng y cô nương làm mọi cách cũng không thể thu hút sự chú ý của hai người, âm thầm nhận thua: vương gia, ta đã cố hết sức

Phúc vương ở đối diện cũng vô lực nhìn thuộc hạ bên cạnh “ngươi nói xem, rốt cuộc Kiểu Kiểu có thích tiểu tử thúi kia không?”

Ngài cũng nhìn không ra, ta sao biết được. Thuộc hạ kia lựa chọn giả chết

Kế hoạch thứ hai: thất bại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện