Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 65


trước sau

65

Tiểu khuê nữ không theo kịch bản, Phúc vương cảm thấy rất thất bại, ỉu xìu quay về nhà, gặm hai cái chân giò, trêu chọc chim chóc một hồi mới lấy lại tinh thần, bắt đầu tính toán kế hoạch thứ ba

Để đảm bảo lần này thành công, hắn còn gọi Tiêu Minh Yên đến cùng thương thảo nhưng khuê nữ chưa ngồi xuống bao lâu lại bị một tên xú tiểu tử khác hấp dẫn, thật sự khiến người tức giận mà

Phúc vương hầm hừ nhìn thanh niên trước mặt khí thế dọa người nhưng cười lên lại giống y ngốc tử

Tiết Phong bị hắn nhìn mà có chút sợ hãi, cung kính hành lễ sau đó liền nhìn về phía Tiêu Minh Yên. Nhạc phụ thật hung dữ, thê tử, cứu mạng ah.

Tiêu Minh Yên bị hắn nhìn mà khuôn mặt nóng lên, nhịn không được nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nói với béo lão cha nhà mình ‘phụ vương chờ một lát, ta rất nhanh sẽ trở lại” nói xong để mặc Phúc vương tức giận nhìn theo, kéo Tiết Phong qua một bên, thấp giọng hỏi ‘sao ngươi tới đây?”

Tiết Phong liếc nhìn béo trung niên vẻ mặt cừu hận nhìn mình một cái thật nhanh, cảm thấy có chút khẩn trương, rút trong ngực ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, đưa cho nàng “cái này bôi lên nhìn rất đẹp” rồi bỏ chạy thật nhanh.

Không thể đắc tội nhạc phụ vào lúc này, thê tử còn chưa cưới về nhà ah

Tiêu Minh Yên lắc đầu, nhìn theo bóng dáng hắn, nhịn không được bật cười thành tiếng. Người này thật là..nàng không biết nên nói hắn thế nào nhưng trong lòng lại rất vui. Nhìn hộp gỗ nhỏ trong tay còn ấm nhiệt độ cơ thể hắn, nàng vui vẻ quay trở lại cạnh béo lão cha

“Đây là cái gì?”tiểu tử chướng mắt kia đi rồi, sắc mặt Phúc vương tốt hơn nhiều nhưng nghĩ tới khuê nữ rất nhanh cũng không còn ở nhà, trong lòng hắn lại thấy khó chịu

Hai tỷ muội xưa nay luôn thân cận với béo lão cha, Tiêu Minh Yên cũng biết hắn không bỏ được mình, liền mở hộp gỗ nhỏ kia ra trước mặt hắn ‘mấy thứ của Thiên Kim lâu, là cho Minh Yên…”nàng đọc tới đây thì dừng lại, khóe miệng co rút

Phúc vương liền tò mò đi tới xem, nhịn không được bật cười thành tiếng

Bên trong hộp gỗ nhỏ là son phấn nhưng màu sắc quá mức đặc biệt, đỏ hồng, tím bầm, xoa lên nhìn giống như là trúng độc ah

“Những thứ này, cô nương chưa xuất giá như ngươi sao có thể dùng? Tiểu tử này ánh mắt quá kém” Phúc vương tròng mắt xoay chuyển “hay là chúng ta từ hôn đi? phụ vương lại tìm cho ngươi một hôn phu tốt? “

Tiêu Minh Yên bó gối. Đây là câu thường xuyên nghe được gần đây nên nàng làm như không nghe được, mỉm cười nói sang chuyện khác “đúng rồi, chúng ta vừa rồi đã nói đến chỗ nào?”

Phúc vương thất vọng trừng mắt nhìn nàng, hồi lâu mới không cam lòng nhắc lại đề tài đã bị Tiết Phong cắt đứt

Tiêu Minh Yên vừa nghe hắn nói, vừa nhìn hộp son phấn màu sắc đặc biệt, nhớ tới Tiết Phong vừa rồi vẻ mặt thành thật nói “cái này bôi lên rất đẹp”, trong lòng nàng hơi say, cảm thấy rất vui. Đúng là ngốc tử

Tiêu Kiểu nghe kể chuyện xong thì đưa Vệ Cảnh trở về

“Trên đường cẩn thận một chút”

“Được, ngươi mau vào phòng nghỉ ngơi đi”

Tiểu cô nương nói xong mang theo Hành Cáp về nhà, vừa cửa đã nhìn thấy béo lão cha nhà mình mặt mày thâm trầm đang ngồi nhìn trời, nàng hết sức tò mò, nhón chân, rón rén đi qua “phụ vương, ta về rồi”

Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái khiến Phúc vương giật nảy người, cái cằm béo rung lên ‘ngươi, nha đầu hư hỏng này, hù chết ta”

Tiêu Minh Kiểu đùa giỡn thành công, ngồi xuống cạnh hắn, tươi cười xấu xa, bộ dáng nghịch ngợm rất đáng bị ăn đòn

Phúc vương lại luyến tiếc đánh nàng, đưa tay kéo tóc nàng hai cái xem như trừng phạt “làm gì mà cao hứng vậy?”

“Nghe kể chuyện một lát lại đi dạo phố một lát’ chơi cả buổi, tiểu cô nương đã thấm mệt liền nằm sấp trên bàn đáo, phân phó nha hoàn bên cạnh “đi lấy ít trái cây đến đây”

Nha hoàn lập tức lĩnh mệnh, chốc lát sau đã mang tới một mâm trái cây

Tiêu Minh Kiểu cầm một miếng dưa hấu đưa cho béo lão cha “sao ngươi lại ngồi đây một mình? A tỷ đâu?”

“Tán gẫu với ta một lát đã bị Hoàng hậu nương nương triệu tiến cung rồi’ Phúc vương đưa tay nhận lấy, tâm tình buồn bực cũng tốt hơn, lại nghĩ tới kế hoạch của mình, híp mắt lại, vừa ăn vừa làm như vô tình hỏi “đúng rồi, tiểu tử Vệ gia đâu? Hắn về nhà rồi?”

Tiêu Minh Kiểu vừa ăn trái cây vừa đáp “đúng nha, sao vậy?”

“Không phải tiểu tử kia không sống quá hai mươi lăm tuổi sao?ta thấy hắn gần đây rất hay chạy ra ngoài, thân thể có thể chịu được không?”

“Được chứ, hắn gần đây tinh thần không tệ ah”

“Chuyện không thể sống quá hai mươi lăm tuổi luôn làm người ta lo lắng” Phúc vương buông dưa hấu trong tay, giả vờ thở dài “ngươi nói nếu ngày đó hắn hai chân duỗi thẳng, ngươi sẽ làm thế nào? đến lúc đó đám người nhà rỗi bên ngoài sẽ nói là ngươi khắc phu”

Tiểu cô nương lập tức sững sờ, khoát tay cười nhạo “sẽ không đâu, có ta ở đây, hắn không chết được”

Lấy đâu ra tự tin thế này? Phúc vương mí mắt giật giật, hồi lâu mới nói ‘phụ vương nói là nếu lỡ, nếu lỡ a”

“Không có nếu lỡ” vừa nghĩ tới mình có thể không gặp được Vệ Cảnh nữa, Tiêu Minh Kiểu liền thấy ngực đau buồn, buông miếng dưa trong tay xuống, nhíu mày nói ‘lão hòa thượng ở An Quốc tự không phải nói mệnh ta kỳ lạ sao?có ta ở đây, Diêm Vương gia nhất định không dám thu Vệ Cảnh”

Quan tâm như tế?lẽ nào nàng đối với tiểu tử họ Vệ…Phúc vương cảm thấy bất an, nhíu mày,đang muốn lên tiếng đã thấy khuê nữ nhận lấy khăn lau tay từ nha hoàn,vừa lau tay vừa nói ‘hơn nữa ngươi đã dạy ta làm người không thể nói không giữ lời, nếu ta đã hứa tìm thần y chữa bệnh cho hắn, để hắn sau này có thể lấy vợ sinh con như người bình thường thì nhất định phải làm được”

Tâm của Phúc vương đang treo cao bỗng chốc rơi xuống, nuốt nước bọt, thăm dò “chỉ vì thế nên ngươi mới đối tốt với hắn như vậy?”

Tiêu Minh Kiểu kỳ quái nhìn béo lão cha nhà mình “nếu không thì sao?”

Phúc vương không dám nói thật, nếu lỡ tiểu cô nương không có ý gì, bị hắn nói ra, sau đó sinh ra ý tứ kia thì làm sao? hắn chỉ có thể cười khan “không có, ta chỉ thuậ miệng nói thôi. Đúng rồi, hôn kỳ rất nhanh sẽ đến, đã diễn trò thì phải diễn cho hết tuồng, nếu ngươi đã kiên trì muốn cùng hắn giả thành thân vậy thì nha hoàn hồi môn cũng phải sớm chuẩn bị. Vừa rồi a tỷ ngươi cũng nói với ta chuyện này, nói là mình đã chọn được vài người không tệ, để ngươi chọn. Ngươi có rảnh, phụ vương gọi các nàng đến cho ngươi xem, cũng không biết a tỷ ngươi khi nào mới trở về”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ béo lão cha nhà mình lại nhắc tới chuyện này, sững sờ một lát mới gật đầu “được”

Phúc vương liền quay sang ra lệnh cho tê hầu cận

Tên hầu cận hiểu ý, rời đi, rất nhanh đã dẫn một đám nha hoàn đến

Cả nhà Phúc vương đều yêu cái đẹp, cho nên nha hoàn trong phủ đều không tệ. Tiêu Minh Kiểu mở to mắt nói “phụ vương, a tỷ đưa mấy tỷ tỷ xinh đẹp nhất trong phủ cho ta sao?”

Phúc vương tròng mắt hơi đổi ‘đúng vậy,a tỷ ngươi cảm thấy tiểu tử Vệ gia kia rất không dễ dàng, lại nể tình các ngươi là bằng hữu tốt với nhau, nên chuẩn bị cho hắn mấy người xinh đẹp nhất”

‘Chuẩn bị cho hắn”Tiêu Minh Kiểu nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ ‘thì ra các ngươi đang chọn thông phòng cho Vệ Cảnh?”

Tới rồi. Phúc vương nhìn khuê nữ không nháy mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của nàng, ngoài miệng lại cười hơ hớ ‘nếu không thì sao? tiểu tử kia đã hơn hai mươi mà bên cạnh một người tri kỷ cũng không có, rất đáng thương. Hơn nữa các ngươi là giả thành thân, sau này chắc chắn không ngủ cùng nhau, nhưng trong Định Quốc công phủ nhất định sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn, bên cạnh hắn

không thể không có người, cho nên ngươi mau xem hắn thích dạng gì, sớm chuẩn bị cho hắn, đỡ đến lúc đó gặp phiền toái”

Tiêu Minh Kiểu rất không thích nghe những lời này nhưng nàng lại không hiểu vì sao mình như vậy, nhất thời có chút mờ mịt, im lặng không lên tiếng

Phúc vương nhìn nàng, trong lòng căng thẳng cực kỳ, nhưng mà…

“Ta cũng không biết hắn thích dạng cô nương gì, hai chúng ta bình thường không nói tới vấn đề này. Có điều, phụ vương, ta nghe nói người thân thể yếu đuối, về phương diện kia cũng sẽ có chút chướng ngại. Tình huống Vệ Cảnh như vậy…”nghĩ tới chuyện này, tiểu cô nương đã quên đi tâm tình kỳ quái của mình, mặt mũi tràn đầy thương tiếc “hay là chúng ta vẫn không nên đưa cô nương cho hắn? ta sợ nếu thân thể hắn không được, chúng ta sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của hắn”

Tư duy của tiểu khuê nữ quá mức kỳ lạ, Phúc vương lại lần nữa thất bại, làm hắn có chút suy sụp, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng cười đùa

“Tiểu béo đang chơi gì vậy? lại cao hứng như thế, ta đi xem một chút’Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, hưng trí bừng bừng đứng dậy chạy đi, để lại Phúc vương nhìn theo bóng lưng nàng, mệt mỏi không thôi

Tiêu Minh Kiểu theo tiếng cười của tiểu béo mà đi đến tiểu viện của tỷ muội Mộc Linh Lung

Tiểu béo dường như rất thích Lâm Lung, gần đây y như cái đuôi nhỏ, luôn đi theo người ta, không tìm nàng nữa. Trong lòng Tiêu Minh Kiểu có chút ghen tỵ nhưng nghĩ tới đối phương đã cứu tiểu béo, tiểu béo bám lấy nàng cũng là bình thường, chút ghen tỵ này liền biến mất. Nàng vui vẻ đi vào sân, hai mắt  bỗng dưng mở lớn

Nàng trông thấy cái gì? a huynh thế nhưng cũng ở đây, hắn còn giúp Lâm Lung cô nương nhặt cái khăn mà nàng không cẩn thận đánh rơi

Tiểu cô nương kinh hãi, vội kéo Hành Cáp trốn sau cổng vòm, len lén nhìn bên trong

Thanh niên cao lớn tuấn mỹ dù kiệm lời nhưng thần sắc rất ôn nhu, lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ đang chơi  dây phía trước, khóe môi tươi cười hạnh phúc

Tiểu béo cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng nói chuyện với phụ thân, chốc lát lại tán gẫu với Lâm tỷ tỷ, cười đến hai mắt híp thành một đường, hiển nhiên là rất vui

Chỉ có Lâm Lung có chút không được tự nhiên, hiển nhiên là vì Tiêu Trường Quy mà ra nhưng có lẽ vì có tiểu béo ở đây, phần lớn sự chú ý của nàng đều đặt trên người hắn, cho nên chút không được tự nhiên đó cũng không quá mức

“Lâm tỷ tỷ Lâm tỷ tỷ, đến ngươi !”

“Được”

Hai tay quấn lấy tơ hồng, tiểu béo quay sang phụ thân, làm nũng “phụ thân, ta muốn ăn cam, ngươi bóc cho ta có được không?”

Tiêu Trường Quy không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu một cái, cầm lấy một quả cam trên bàn, tỉ mỉ lột sạch vỏ, tách ra từng miếng, đút cho nhi tử

Tiểu béo cắn một miếng,hàm hồ nói ‘còn Lâm tỷ tỷ nữa, Lâm tỷ tỷ cũng ăn”

Mộc Linh Lung sững sờ, chưa kịp cự tuyệt, bên môi đã xuất hiện một múi cam. Tim của nàng đập nhanh, hồi lâu mới hồi hồn, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói ‘đa tạ Thế tử, ta không muốn ăn”

Tiêu Trường Quy không thu tay lại, yên lặng nhìn nàng, mang theo sự chấp nhất khó giải thích

Tim Mộc Linh Lung đập càng nhanh, nếu không phải vì vết thương trên chân chưa lành, nàng đã chạy trốn

Từ sau ngày Chu Chu bị thương, hắn liền bám lấy nàng. Nhưng vì sao chứ? Rõ ràng hắn không nhận ra nàng

“Lâm tỷ tỷ?” thanh âm nghi hoặc của tiểu béo khiến Mộc Linh Lung hoàn hồn, cố trấn định tâm thần, thấy nam nhân kia không chịu thu tay, liền đè nén suy nghĩ trong lòng,khẽ mở miệng ngậm lấy múi cam, sau đó thấp giọng nói cảm tạ

Tiêu Trường Quy vẫn không có phản ứng, nhưng nhìn thấy lỗ tai cô nương trước mặt ửng đỏ, sung sướng trong mắt hắn lại tăng thêm vài phần. Người này rất giống Linh Lung, hắn thích ở cùng chỗ với nàng

Cách đókhông xa, Tiêu Minh Kiểu nhìn một màn này mà nghẹn họng trân trối, không tin được người chủ động đút thức ăn cho người lạ lại là a huynh nhà mình, lại nhìn bộ dáng ba người ở chung hài hòa, nàng nhịn không được quay đầu hỏi Hành Cáp “ngươi có cảm thấy ba người bọn họ rất giống người một nhà không?”

Lần đầu tiểu quận chúa nhạy cảm như thế, Hành Cáp nhìn nàng, gật đầu. Không phải giống mà là đúng vậy

“Lẽ nào a huynh đối Lâm cô nương…” Tiêu Minh Kiểu có chút rối rắm ‘không phải hắn luôn nhớ mẹ đẻ của Chu Chu sao?”

Đúng lúc này, Mộc Linh Đang bưng một khay nhỏ xuất hiện ‘a tỷ, ta làm điểm tâm cho các ngươi”

Tiêu Minh Kiểu ánh mắt sáng lên, đang muốn đi vào ăn chùa liền thấy a huynh nhà mình đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Mộc Linh Đang vừa thấy hắn đã bối rối, muốn bỏ chạy

“Thế..Thế tử sao cũng ở đây?” Mộc Linh Đang dường như rất sợ Tiêu Trường Quy, vội núp sau lưng tỷ tỷ

Tiêu Trường Quy vẻ mặt nghi hoặc cũng có chút vội vàng, vòng qua Mộc Linh Lung, bắt lấy cổ tay Mộc Linh Đang, hỏi “Linh Lung?”

Mộc Linh Lung đang kinh ngạc, nghe vậy trong lòng liền như có tiếng nổ vang. Hắn đang nói gì? hắn gọi Tiểu Thất là Linh Lung?

“Ta không biết ngươi đang nói gì.Thế tử, ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải là…’Mộc Linh Đang dùng sức giãy khỏi tay hắn, sợ hãi nắm tay áo tỷ tỷ ‘a tỷ, cứu ta”

Thấy a huynh nhà mình còn muốn dây dưa với cô nương nhà người ta, Tiêu Minh Kiểu không nghĩ gì liền xông ra ngăn hắn lại ‘a huynh, dừng tay”

Thanh âm của muội muội khiến Tiêu Trường Quy ngừng lại.Thật ra, hắn không còn nhớ chuyện hôm đó mình phát bệnh nhưng hắn mơ hồ biết cô nương xiêm y màu hồng trước mặt này có quan hệ với Linh Lung. Hắn muốn hỏi nàng nhưng liếc mắt nhìn sắc mặt Mộc Linh Lung bên cạnh, không biết sao lại dừng lại

Nàng sao lại như sắp khóc?

Hắn đang muốn hỏi thì Mộc Linh Đang đã nhanh chóng đỡ tỷ tỷ của mình vào nhà

Tiêu Minh Kiểu không hiểu ra sao, cùng huynh trưởng từng mắt to mắt nhỏ một hồi mới nói ‘a huynh, một chân đạp hai thuyền rất dễ bị lật thuyền nha”

Tiêu Trường Quy mờ mịt, Hành Cáp khóe miệng co rụt, quay đầu nhìn sang chỗ khác


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện