Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 66


trước sau

66

Mộc Linh Lung vào phòng, hồi lâu vẫn không lên tiếng

Mộc Linh Đang ngồi bên cạnh nàng, rũ mi che giấu ánh mắt không rõ nghĩa, gọi nhỏ ‘a tỷ”

Mộc Linh Lung không trả lời, trong lòng nàng vừa mờ mịt vừa mệt mỏi, không muốn nói chuyện

‘A tỷ đang giận ta?” thấy nàng chậm chạp không lên tiếng, Mộc Linh Đang có chút bất an, cần tay nàng, vội vàng giải thích ‘ta cũng không biết vì sao hắn hiểu lầm ta. A tỷ, ta liên tục giải thích nhưng hắn không nghe lọt, cho nên những ngày qua, ta…”

“Cố hết sức tránh hắn” thanh âm Mộc Linh Lung hơi nghẹn, ngẩng đầu nhìn muội muội mặt mày tràn đầy kinh hoàng, cố nhịn nhưng ngữ khí vẫn có chút bén nhọn “Tiểu Thất, ngươi mau nói rõ cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” nói rõ rồi, có lẽ nàng sẽ triệt để hết hi vọng

Nhìn tỷ tỷ vành mắt đỏ hồng, Mộc Linh Đang trong lòng ngũ vị tạp trần, đưa tay xoa khóe mắt nàng “a tỷ, thật xin lỗi’sau đó hít sâu một hơi, giải thích “mấy ngày hôm trước hắn đột nhiên phát bệnh, mà nguyên nhân chính là vì hắn coi ta thành ngươi nhưng ta đã giải thích mình không phải. Ta cũng không biết vì sao hắn nghĩ vậy, có lẽ vì chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, thói quen của ta với ngươi giống nhau. Từ sau hôm ấy hắn lại luôn…ta sợ ngươi thương tâm nên không dám nói với ngươi’

Mộc Linh Lung kinh ngạc nhìn nàng. Cho nên, hắn là xem Linh Đang là nàng, trong khi nàng ở trước mặt hắn. Dù năm đó hắn bị tổn thương tâm trí nên không nhận ra nàng, cổ họng nàng cũng bị tổn thương mà thanh âm thay đổi nhưng hai người sớm chiều ở chung bên nhau lâu như vậy, nàng cho rằng thế nào cũng phải lưu lại chút gì đó, có xa cách nhiều năm thì cũng không thể tiêu tan. Nhưng hắn vì sao lại nhận sai Tiểu Thất là nàng.

Nhận ra đoạn tình cảm này là vô vọng, ngực Mộc Linh Lung như một cái động lớn, gió lạnh thổi qua lưu lại hàn ý ngập tràn

“A tỷ, sau khi chữa lành bệnh cho hắn, chúng ta đi đi”Mộc Linh Đang trầm mặc một lát lại lên tiếng, lần này ngữ khí của nàng không mềm mại như bình thường mà bén nhọn hơn, nghe mà lòng thêm quặn đau “hắn vốn không đáng để ngươi nhớ. Năm đó ngươi vì chữa bệnh cho hắn mà ngàn dặm tìm dược, gần như cửu tử nhất sinh, hắn lại thừa dịp ngươi không có mặt mà bắt hài tử của ngươi đi, như là biến mất khỏi nhân gian. Ngươi tìm hắn và Chu Chu ròng rã suốt bốn năm, trong thời gian này chúng ta đi gần hết Đại Phong, chịu vô số đau khổ. Còn hắn thì sao? hắn cơm áo không lo, ở trong vương phủ làm thế tử gia của hắn, có từng phái người đi tìm ngươi không? ta cũng từng nghĩ có phải hắn mất trí nhớ nhưng năm năm trước cho nên hắn không nhớ ngươi nhưng hiện tại xem ra hắn cái gì cũng nhớ. Hắn nhận sai ta thành ngươi có lẽ vì thói quen của ta và ngươi giống nhau nhưng chính chủ là ngươi đang ở trước mặt hắn, vì sao hắn không cảm nhận được?Nam tử trên đời phần lớn thấy sắc liền quên. A tỷ, ta biết ta nói vậy là rất tàn nhẫn nhưng ta không nhịn được, ta không muốn thấy ngươi càng lún càng sâu, sau này càng thêm thống khổ. Cho nên chúng ta đi thôi, về nhà đi, được không?”

Đưa tay lau nước mắt trên mặt tỷ tỷ, thanh âm của nàng đột nhiên mềm nhũn ‘đừng khóc, a tỷ, đừng khóc. Ngươi còn có ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi’

Không biết qua bao lâu, Mộc Linh Lung cuối cùng cũng mở to đôi mắt đẫm lệ ‘được. Chúng ta về nhà’

Mộc Linh Đang vụt ngẩng đầu ‘thật?’

Hắn đã không còn là người bị thương mất trí nhớ, không có chỗ nào để đi, được nàng đặt tên là A Cửu nữa. Hắn bây giờ là Tiêu Trường Quy, là Thế tử tôn quý, mà A Cửu của nàng…đã chết

Mộc Linh Lung trong lòng đau đớn, đột nhiên không muốn chấp nhất chân tướng năm đó nữa, chỉ chậm rãi gật đầu, trong lòng tĩnh mịch. Nếu không có Chu Chu, nàng sẽ tìm hắn hỏi đáp án nhưng hôm nay…Mộc Linh Lung ngẩng đầu nhìn hoa cỏ bên ngoài cửa sổ, cố giấu nỗi đau trong lòng

Nàng không thể phá vỡ cuộc sống yên bình, vui vẻ của Chu Chu. Cho nên cứ vậy đi, coi như bọn họ chưa từng gặp nhau, chưa từng yêu nhau

Khi tỷ muội Mộc gia đến chào từ biệt, Tiêu Minh Kiểu đang cùng lão cha tranh giành thịt cuốn, nghe vậy liền nhảy dựng lên ‘vì sao đột nhiên muốn đi? không phải vì a huynh ta đã mạo phạm chứ?”

“Là do có chút việc riêng muốn làm” đã bình tĩnh lại, Mộc Linh Lung lắc đầu, lấy trong tay áo ra một bình ngọc nhỏ đưa cho nàng ‘ta đã nắm được tình huống của Thế tử, lọ thuốc này có thể khiến thân thể hắn chuyển biến tốt đẹp, sau này sẽ không tái phát nổi điên nhưng dù sao đây vẫn là tâm bệnh, muốn khỏi hẳn vẫn cần chút thời gian. Có điều dược này có thể giúp hắn khống chế tâm tình, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, ngắn thì nửa năm, lâu thì hai năm, hắn sẽ y như người bình thường”

“Không khác gì người bình thường?” Phúc vương cũng nhịn không được trợn tròn mắt ‘thật?”

Đương nhiên là thật. Nhìn bình ngọc trong tay, trong lòng Mộc Linh Lung lại thấy khổ sở, năm đó vì tìm dược liệu chữa bệnh cho hắn nên nàng phải rời xa nhà. Nhiều năm qua, nàng vừa liên tục tìm hắn vừa nghiên cứu thuốc cho hắn, cuối cùng vào một năm trước đã chế tạo thành công. Lúc vừa đến Phúc vương phủ, nàng không lập tức lấy dược này ra là vì chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với chân tướng năm đó, đồng thời cũng không bỏ được hài tử của mình…

Mộc Linh Lung hít sâu một hơi, không muốn nghĩ tiếp mà nghiêm túc giải thích bệnh tình của Tiêu Trường Quy và phương pháp sử dụng thuốc, chờ sau khi cha con Phúc vương đã hiểu rõ liền được muội muội đỡ ra khỏi phòng, mặc cho bọn họ ra sức nài nỉ nàng ở lại.

Vết thương ở chân nàng đã tốt hơn nhiều, dù đi đứng còn có chút bất tiện nhưng cũng không phải không thể xuống đất

Tiêu Minh Kiểu vốn định mời nàng ở lại dưỡng thương cho đến khi lành hẳn, tham gia tiệc sinh nhật của Tiêu Minh Yên rồi đi nhưng hai tỷ muội đã quyết định, nàng

cũng không tiện miễn cưỡng, chỉ phân phó hạ nhân chuẩn bị tiền thù lao thật nhiều, cũng phái vài người hộ tống các nàng lên đường

Mộc Linh Ling chỉ nhận tiền thuốc, những thứ khác đều không cần, sáng hôm sau liền cùng muội muội rời đi

Tiêu Minh Kiểu vốn định cùng a huynh và tiểu béo đi tiễn các nàng nhưng lại bị Mộc Linh Lung ngăn cản. Nàng sợ nhìn thấy nhi tử thì không thể bỏ đi, còn Tiêu Trường Quy…nàng và hắn đã không càn thiết phải tạm biệt nhau

Vì sinh thần sắp tới, sau đó là thành thân nên gần đây Tiêu Minh Yên bận tối tăm mặt mũi, cho nên việc đưa tiễn liền rơi xuống người Tiêu Minh Kiểu. Nhìn theo bóng lưng tỷ muội Mộc gia, tiểu cô nương gãi cằm, nói với Hành Cáp “tâm tình của Lâm Lung cô nương có vẻ không tốt lắm, có phải nàng giận a huynh ta không?”

Hành Cáp yên lặng nhìn nàng, trong lòng tự nhủ: sao ta biết được

“không biết vì sao ta vẫn cảm thấy nên lập tức nói cho a huynh ta biết chuyện này” Tiêu Minh Kiểu tự nhủ ‘có lẽ a huynh vẫn chưa nhận biết được nhưng trực giác của ta trước giờ không có sai, cho nên dù người đã đi cũng nên báo tin. Không biết a huynh có phản ứng gì nữa. Ngươi nói xem, hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc thì đút cho Lâm Lung ăn, khi lại nắm tay Lâm Lang, hắn không phải là loại người chân ngoài chân trong ah”

Ngươi muốn thì đi đi, còn nói nhiều làm gì? Hành Cáp nghe nàng lải nhải mà thái dương co giật

Tiêu Minh Kiểu không biết nàng đang nghĩ gì, vừa lảm nhảm vừa đi đến tiểu viện của Tiêu Trường Quy, nào ngờ mới đi được nửa đường đã thấy gã sai vặt bên cạnh Tiêu Trường Quy bối rối chạy tới, nàng vội vàng hỏi ‘đã xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt thở hổn hển “Thế tử gia…lại nổi điên”

“Cái gì? Lại nổi điên ?” Tiêu Minh Kiểu cả kinh trợn tròn mắt ‘đã xảy ra chuyện gì? bình thường lúc này a huynh vẫn còn ngủ kia mà”

Mộc Linh Lung không muốn để tiểu béo thương tâm nên rời đi từ rất sớm, Tiêu Minh Kiểu nếu không phải vì tiễn đưa nàng thì giờ này cũng đang ngủ say như chết

“Không biết vì sao mà tối qua Thế tử gia ngủ không được ngon, sáng nay dậy sớm hơn bình thường, lập tức đi đến tiểu viện của hai vị Lâm cô nương, ở ven đường nhặt được một cái hà bao. Sau đó, Thế tử gia liền chạy vào phòng, nhìn thấy trong phòng không có ai, hắn…”

Gã sai vặt còn chưa nói xong, Tiêu Minh Kiểu đã nhìn thấy a huynh nhà mình từ xa chạy tới. Hắn hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt âm trầm, vừa nhìn thấy nàng đã lạnh lùng hỏi ‘nàng đâu?”

“A huynh?” ánh mắt của hắn không bình thản như trước kia mà là đang phát bệnh. Tiêu Minh Kiểu lo lắng nhìn hắn, cố gắng tìm cơ hội chế trụ hắn “ngươi nói ai?”

“Linh Lung” Tiêu Trường Quy vừa nói vừa lui ra sau hai bước, không để nàng có cơ hội ra tay

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, trước kia khi a huynh phát bệnh, hoàn toàn không có lý trí nhưng lần này…nhớ tới lọ thuốc Mộc Linh Lung để lại, nàng liền hiểu ra, ngạc nhiên mừng rỡ đáp mà không suy nghĩ ‘Lâm Lung cô nương? nàng vừa đi rồi, a huynh…”

Lời còn chưa dứt, nam nhân trước mặt đã co cẳng chạy ra ngoài

“A huynh? Ngươi đi đâu vậy?” Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc không thôi, sau khi hoàn hồn vội mang Hành Cáp đuổi theo, không ngờ vẫn muộn một bước. Tiêu Trường Quy lúc ra cửa vừa lúc gặp được Tiết Phong vừa xuống ngựa, đang chuẩn bị vào phủ, lập tức đoạt lấy, nhảy lên lưng ngựa phóng như bay

Tiêu Minh Kiêu kinh hãi. A huynh của nàng không biết cỡi ngựa ah

“Hành Cáp tỷ tỷ! Mau! Mau đuổi theo! Không thể để cho a huynh ta gặp chuyện không may!”

Hành Cáp gật đầu, nhún chân nhảy lên, lướt trên mái nhà mà đi

Tiêu Minh Kiểu cũng vội sai người dắt ngựa đến, vội vã đuổi theo

Tiết Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ tới đó là cữu huynh và thê muội tương lai nên cũng vội vàng tìm ngựa đuổi theo

Đã vào hè, thời tiết trở nên nóng bức, dù đang sáng sớm nhưng tỷ muội Mộc Linh Lung ở trong xe ngựa vẫn nhịn không được mà trán xuất mồ hôi

“A tỷ, uống nước đi.”

Mộc Linh Lung cố lấy lại tinh thần, lắc đầu ý bảo mình không khác. Nàng thần sắc tiều tụy, đáy mắt tĩnh mịch

Mộc Linh Đang khép hờ mắt, thần sắc không rõ nói ‘a tỷ là không bỏ được Chu Chu? ngươi yên tâm, ngươi là mẫu thân hắn, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi”

Mộc Linh Lung không hiểu lời nàng, đang định lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, xe ngựa của nàng cũng đột nhiên dừng lại

Mộc Linh Đang lanh tay lẹ mắt đỡ được tỷ tỷ suýt chút nữa bị đụng đầu, không vui hỏi phu xe bên ngoài ‘xảy ra chuyện gì?”

Phu xe chưa lên tiếng, rèm xe đã bị người vén lên, ngay sau đó một khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lại tràn đầy hung dữ đập vào mắt các nàng

“Ngươi, sao ngươi lại đến đây?” Mộc Linh Đang giật mình, vô thức mà nép sau lưng tỷ tỷ nhưng không ngờ vì thế lại chọc Tiêu Trường Quy nổi giận, dùng khí thế sét đánh không kịp mà bóp cổ nàng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện