Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 67


trước sau

67

“Buông ta xuống” lực đạo của hắn thật lớn, khiến Mộc Linh Đang hít thở không thông, ra sức giãy dụa

Rõ ràng mọi thứ hết sức thuận lợi, vì sao hắn lại đột nhiên đuổi theo? Là chỗ nào có vấn đề?hắn nhận ra a tỷ sao? lẽ nào sau này..Trong đầu nàng lóe lên rất nhiều suy đoán, mà kết quả nào cũng làm cho nàng ngoài phẫn nộ trong lòng hung ác, hai tay sờ soạng bên hông.

Nhưng đúng lúc này…

‘Ngươi muốn làm gì? mau buông Tiểu Thất ra” Mộc Linh Lung cuối cùng cũng hoàn hồn, hô lên

Tiểu Thất? cái tên này làm cho Mộc Linh Đang ngừng lại việc tìm kiếm gì đó bên hông, phẫn nộ giảm bớt

Tiêu Trường Quy hai mắt bỗng chốc đỏ lên. Linh Lung của hắn có một muội muội gọi là Tiểu Thất nhưng những ngày qua, nàng chưa bao giờ ở trước mặt hắn gọi Tiểu Thất,chỉ gọi nàng ta là Linh Đang. Là nàng cố ý, nàng không muốn nhận hắn.

Trong lòng như bị vật gì đó hung hăng bóp một cái, vừa chua xót vừa đau, Tiêu Trường Quy nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu sắc mặt âm trầm hỏi ‘vì sao?”

Mộc Linh Lung ngẩn người

“Tại sao phải đi?”

Mộc Linh Lung hoàn hồn, trong lòng đau như kim châm. Vì sao? còn vì sao nữa? nàng thương tâm cũng không quan tâm hắn vì sao nhận ra mình, vì sao lại đuổi theo, cố nén chua xót trong lòng, lạnh lùng đáp “không liên quan tới Thế tử, thỉnh ngươi buông muội muội của ta ra”. Nếu đã quyết định buông tay, nàng sẽ không dây dưa, mặc kệ hắn hôm nay vì sao mà đến, nàng cũng không định sẽ tiếp tục với hắn, dù hắn đã nhận ra nàng, dù hắn nhớ lại những gì đã có giữa bọn họ

Tiêu Trường Quy nhận ra nàng quyết tuyệt, nàng muốn rời khỏi hắn, vĩnh viễn không trở lại. Điều này làm cho suy nghĩ hỗn loạn của hắn nháy mắt liền sôi trào, buông Mộc Linh Đang đang hô hấp khó khăn ra, đưa tay ôm lấy eo Mộc Linh Lung, đưa nàng lên ngựa, giục cương phóng đi.

Mộc Linh Lung hoàn toàn không ngờ hắn sẽ làm như vậy, chấn kinh đến mức không nhớ ra trong tay áo của mình có giấy ngân châm phòng thân

Mộc Linh Đang lại nhớ ra, nhưng nàng suýt ngạt thở chết đâu còn khí lức lấy ra dao găm nhỏ giấu bên hông, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị mang đi. Trên khuôn mặt hiện lên thần sắc dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa, ra sức hít thở, tự nhủ mình phải tỉnh táo, sau đó khóc nói với đám người Tiêu Minh Kiểu vừa đuổi tới “Thế tử…cướp a tỷ đi rồi, hiện mang người đi về hướng cửa thành rồi”

“A huynh muốn mang Lâm cô nương đi đâu? Hắn muốn làm gì chứ?” Tiêu Minh Kiểu vô cùng nôn nóng, vung roi thúc ngựa đuổi theo

Nhưng ngựa kia của Tiết Phong là hãn huyết bảo mã, Tiêu Trường Quy mang Mộc Linh Lung ra khỏi thành sau đó xông vào khu rừng ở ngoại ô, dù Hành Cáp thân thủ tốt, bọn họ đuổi theo nhanh chóng thì sau nửa canh giờ vẫn bị bỏ rơi

Tiêu Minh Kiểu càn thêm vội, quay đầu phân phó Hành Cáp “lập tức trở về gọi thêm người đến hỗ trợ, lục soát trong rừng”

Hành Cáp gật đầu, vội lĩnh mệnh mà đi

Bên này, Mộc Linh Lung cuối cùng cũng nhớ tới ngân châm giấy trong ống tay áo nhưng ngay lúc nàng đang định dùng ngân châm đối phó với Tiêu Trường Quy thì hắn đột ngột kéo dây cương dừng lại

Rừng sâu núi thẳm, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng chi ríu rít vang vọng

Mộc Linh Lung tay nắm chặt thành quyền, muốn nói gì đó, bên hông đột nhiên căng thẳng, ngay sau đó thân thể chợ nhẹ, còn chưa kịp chuẩn bị thì cả người đã ngã xuống ngựa

“Ngươi?” nàng vô thức duỗi tay nắm yên ngựa lại không trúng, bản thân rơi vào một vòm ngực rộng lớn

Tiêu Trường Quy thống khổ, khó chịu hừ lên một tiếng. Mộc Linh Lung giật mình, ngẩng đầu, vô thức hỏi “A…ngươi có bị thương không?” chữ A Cửu kia rốt cuộc không thể nào gọi được

Tiêu Trường Quy nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cực kỳ kém lại rất thống khổ nhưng hai tay gắt gao ôm chặt nàng, dù thế nào cũng không chịu buông.

Hắn mới uống thuốc một lần, sẽ xuất hiện hai tính cách tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Mộc Linh Lung mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên hông nàng. Tựa như biết nàng muốn gì, Tiêu Trường Quy hai tay càng thêm dùng sức, giống như hận không thể khảm nàng vào trong thân thể. Mộc Linh Lung bị hắn siết đến suýt thở không được, không do dự nữa, lập tức lấy ngân châm trong tay áo ra nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị động thủ, Tiêu Trường Quy chợt mở mắt

“Vì sao không gọi ta là A Cửu” thanh âm của hắn rất nhẹ, rất nhu hòa, lại mang theo chút nguy hiểm, tay của hắn cũng nắm lấy cổ tay Mộc Linh Lung, dùng sức cướp mấy ngân châm trong tay nàng ném ra xa. Sau đó hắn xoay người, sít sao áp chế bạch y nữ tử không ngừng giãy dụa ở dưới thân, cắn lỗ tai nàng, tà khí nói “trước kia ngươi thích gọi ta như thế nhất, nhất là ở tên giường, ta chỉ thoáng dùng sức, ngươi liền khóc lóc cầu xin ta:A Cửu ca ca, ngươi khi dễ ta”

“Ngươi… Câm miệng!” Mộc Linh Lung mặt ửng hồng “A Cửu của ta đã không còn, ngươi không…ah”

Tiêu Trường Quy ái muội liếm vành tai nàng, ánh mắt vừa ôn nhu vừa nguy hiểm “ta luôn đợi ngươi trở về, chờ ngươi gọi ta một tiếng A Cửu ca ca, chờ ngươi lại ủ quả dâu làm rượu cho ta uống, sao lại không còn?ngươi lại không chịu nhận ta, còn muốn ra đi…”

Từng lời của hắn như thủy triều tràn vào đầu nàng, Mộc Linh Lung cảm thấy ngực đau nhức kịch liệt, gần như không thể chịu được. Rõ ràng hắn mới là người phụ lòng, lại trách móc nàng. Nàng nghẹn ngào, đưa tay đặt trên huyệt vị của hắn, lạnh lùng nói ‘buông ra, nếu không ta sẽ không khách khí”

“Không khách khí thì không khách khí đi, dù sao ta chết cũng sẽ không buông ngươi ra nữa”

Cảm giác thân mật xa lạ mà quen thuộc, Mộc Linh Lung toàn thân chấn động, nước mắt nhịn không được mà rơi ra. Nàng điên cuồng giãy dụa nhưng muốn liều mạng phản kích

Nàng càng như vậy, Tiêu Trường Quy lại càng không chịu buông tay

Hai người răng môi lẫn lộn, rất nhanh đã nổi lên mùi huyết tinh. Ngàn vạn tâm tình tích tục trong ngực Mộc Linh Lung, như muốn nổ tung, cuối cùng nàng chán nản, buông tha, tùy ý để nam nhân trên người, hai mắt đỏ tươi, bị kích thích đến gần như mất lý trí, thô bạo kéo tà áo mình

Rốt cuộc, Tiêu Trường Quy không có ngay tại chỗ muốn Mộc Linh Lung, dù trong lòng hắn rất nôn nóng muốn nàng gọi mình là A Cửu ca ca.Tuy vậy Mộc Linh Lung vẫn bị hung hăng lăn qua lăn lại một phen, gần như không thể tự đi được

Tiêu Trường Quy có chút bất mãn, ái muội cắn lỗi tai nàng, khàn giọng nói ‘buổi tối hảo hảo tính sổ với ngươi”

“A huynh – – ”

“Thế tử – – ”

Cách đó không xa vang lên tiếng kêu gọi, Tiêu Trường Quy thu lại tươi cười, khó chịu híp mắt. Lẽ ra nên chạy xa hơn một chút nữa mới phải

“Vẫn nên về trước đi, Chu Chu đang ở nhà chờ chúng ta ah”

Nghĩ đến nhi tử, nháy mắt vẻ mặt của Mộc Linh Lung liền gợn sóng. Tiêu Trường Quy hài lòng, cúi đầu, dùng sức mút lỗ tai

nàng một cái, làm cho nàng nhịn không được rên lên một tiếng mới buông tha cho nàng, giúp nàng sửa sang lại quần áo

Khi xong xuôi mọi việc, đoàn người của Tiêu Minh Kiểu cũng vừa đến

“A huynh!”

Nhìn huynh trưởng vẻ mặt bá đạo ôm chặt cô nương nhà người ta vào lòng, lại nhìn Mộc Linh Lung khóe mắt đỏ ửng, môi sưng, thần sắc tiều tụy. Dù nàng đã có chuẩn bị tâm lý thì đầu óc vẫn có chút choáng váng. A huynh đây là đang khi dễ cô nương người ta ah

“A tỷ, ngươi buông a tỷ ta ra”

Mộc Linh Đang xông lên đầu tiên nhưng Tiêu Trường Quy rất không thích nàng, lạnh lùng liếc nàng một cái, vung roi ngựa lên ‘cút”

Mộc Linh Đang chật vật ngã lui ra sau, đáy mắt lóe lên vẻ âm tàn, nhưng nàng chưa kịp nói gì, Mộc Linh Lung đã khàn khàn nói ‘Tiểu Thất là muội muội của ta”

Tiêu Trường Quy cuối đầu nhìn nàng, lãnh ý trong mắt nhạt bớt “nếu không vì nể mặt ngươi, ta đã sớm lấy mạng của nàng’

Trước kia hắn không thích Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng không thích hắn, dù ở cùng sân nhưng hai người hiếm khi nói chuyện với nhau. Cho nên lúc này Tiêu Trường Quy đối với Mộc Linh Đang rất không khách khí, Mộc Linh Lung cũng không lấy làm lạ, chỉ vươn tay về phía muội muội, xoa xoa mặt nàng, thể hiện sự trấn an

Mộc Linh Đang muốn kéo nàng khỏi Tiêu Trường Quy nhưng lại không thành công. Tiêu Trường Quy dùng roi ngựa hất tay nàng ra, âm lãnh nhìn khuôn mặt của nàng bị Mộc Linh Lung sờ qua, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm

Tiêu Minh Kiểu nhìn mà không hiểu ra làm sao? không phải hôm qua a huynh còn nắm tay Lâm Đang cô nương sao? sao lúc này lại xem nàng như trộm?

Tâm của nam nhân đúng là như kim đáy biển, Hành Cáp yên lặng nhìn Tiêu Trường Quy

“A huynh, đang làm gì vậy? mau bỏ Lâm cô nương xuống, làm như thế sẽ không tốt cho thanh danh của nàng”

Dù với tình huống trước mắt thì trong sạch của Mộc Linh Lung cũng đã bị phá hủy hơn phân nửa, cũng thấy rõ là nàng không muốn bị Tiêu Trường Quy ôm, cho nên Tiêu Minh Kiểu vội tiến lên, khuyên nhủ huynh trưởng.

Tiêu Trường Quy lại đưa ra đáp án như quăng cho nàng một quả bom “không có gì là không tốt, nàng làm mẫu thân của Chu Chu, là thê tử của ta, ta ôm nàng là thiên kinh địa nghĩa”

Mộc Linh Đang nghe vậy, sắc mặt đại biến

Tiêu Minh Kiểu ngây người như phỗng “Hành cáp tỷ tỷ, ngươi mau đánh ta một cái, ta hình như đang nằm mơ”

Hành Cáp cũng đang khiếp sợ, nghe vậy liền không nghĩ gì mà đưa tay tát cho nàng một cái

Tiêu Minh Kiểu đau đến nhảy dựng lên, gào khóc “mau đi tìm thái y, a huynh ta bệnh đến hồ đồ rồi”

Tiêu Trường Quy: “…”

Đoàn người vội vàng chạy về Phúc vương phủ, dọc đường Tiêu Trường Quy lại đột nhiên ngất đi, khi tỉnh lại liền trầm mặc ôn hòa như trước kia, không để ý đến ai khác. Mộc Linh Đang muốn nhân lúc hắn hôn mê mà mang tỷ tỷ rời đi nhưng bị Tiêu Minh Kiểu ngăn cản. A huynh đã khinh bạc Lâm Lung cô nương, dù thế nào thì Phúc vương phủ bọn họ cũng phải cho bọn họ một cái công đạo. Hơn nữa sau khi nàng tỉnh táo lại, cũng hiểu Lâm Lung cô nương rất có thể là thân nương của Chu Chu, như vậy càng không thể để cho bọn họ rời đi. Mộc Linh Đang vì chuyện này mà sắc mặt cực kỳ khó coi, Tiêu Minh Kiểu cho rằng nàng sợ tỷ tỷ bị ủy khuất, vội vàng trấn an nàng, nói chuyện hôm nay thế nào cũng sẽ cho tỷ muội nàng một cái công đạo. Mộc Linh Đang mới miễn cưỡng cười với nàng, ánh mắt rơi trên mặt tỷ tỷ, âm thầm nắm chặt hai đấm

Về đến Phúc vương phủ, Tiêu Trường Quy tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đi tìm Mộc Linh Lung. Tiêu Minh Kiểu liền biết hắn rất để ý tới nàng

“A tỷ, xem ra Lâm cô nương này thực sự là thân nương của Chu Chu”

Tiêu Minh Yên cũng không ngờ sự tình phát triển thành như thế, thấy Tiêu Trường Quy ngồi yên bên giường Mộc Linh Lung không chịu đi, nàng nhíu mày, đi vào. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ

Nhưng lúc này Mộc Linh Lung không muốn nói chuyện, Mộc Linh Đang cũng không chịu lên tiếng. Tỷ tỷ nhà mình bị khi dễ, nàng như thế cũng là bình thường, nên tỷ muội Tiêu Minh Yên cũng không tiện ép hỏi nàng. Còn Tiêu Trường Quy, lúc hắn không phát bệnh thì y như cái hũ nút, một ngày không nói được hai câu, lúc này Tiêu Minh Kiểu hỏi, hắn cũng không trả lời, chỉ nhìn Mộc Linh Lung không chớp mắt, ánh mắt thuần khiết, ôn nhu

Tiêu Minh Kiểu lấy làm tò mò, vừa gặp Vệ Cảnh đã nói liên miên “thật là hiếm thấy nha, ngươi nói xem, rốt cuộc là thế nào? Lâm cô nương rốt cuộc có phải là thân nương của Chu Chu không? nếu phải thì vì sao năm đó nàng và a huynh phải tách ra?còn nữa, nàng ở nhà ta lâu như vậy, vì sao lại không nói ra?”

Vệ Cảnh vừa rót trà cho nàng, vừa ấm giọng nói “không phải hai vị Lâm cô nương vẫn còn ở lại sao?sớm muộn gì sự thật cũng được phơi bày, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày đi”

Tiêu Minh Kiểu nói một hồi, cảm thấy khát nước, cầm chung trà lên uống một ngụm, quệt miệng nói ‘ta biết, có điều ta nghẹn thật khó chịu”

Vệ Cảnh nở nụ cười, búng nhẹ lên trán này “như thế này là dời sự chú ý được rồi”

“Vệ Dập Chi ngươi đúng là học xấu’Tiêu Minh Kiểu thở dài, lấy khí thế sét đanh không kịp bưng tai mà gõ hai cái vào trán hắn, đắc ý cười to ‘có điều ta vẫn không hư bằng ta, hahah”

Thật đau. Hắn khóe miệng co rút, hồi lâu mới tươi cười, chắp tay với nàng ‘tại hạ bái phục”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện