Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 68


trước sau

68

Hai người chơi đùa ,Tiêu Minh Kiểu đột nhiên nhớ ra một chuyện ‘suýt chút nữa đã quên Lâm Lung cô nương là bằng hữu của Tam hoàng huynh và Nhã tỷ tỷ, ta có thểm tìm bọn họ hỏi thăm”

Tiểu cô nương tính tình nôn nóng, nói xong co cẳng muốn chạy lại bị Vệ Cảnh ngăn lại ‘chậm một chút, nhìn kỹ đường ah” Tiêu Trường Quy là thân ca ca của nàng, nàng để tâm như vậy là bình thường nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thích, đưa tay vén sợi tóc bên tai nàng ‘hỏi xong rồi quay lại ăn trưa, ta đã bảo phòng bếp làm chân giò đường phèn”

“Biết rồi! Chờ ta nha!” Tiêu Minh Kiểu đã quen với tiếp xúc thân mật không giấu vết này, cười hì hì rồi phất tay rời đi

Hành Cáp ở sau nàng nhìn thấy rõ ràng nhưng nam nhân kia thủ đoạn quá cao mà tiểu quận chúa nhà nàng lại ngốc không thể tả, nàng biết mình có thể ngăn một lần nhưng không ngăn được lần thứ hai, đành nhắm mắt làm như không thấy, có điều trong lòng vẫn rất khó chịu. Đúng là sói con bụng dạ khó lường

Giống như biết nàng đang nghĩ gì, Vệ Cảnh mỉm cười với nàng, thần sắc ôn hòa như gió xuân

Hành Cáp thản nhiên nghiêng đầu, trong lòng lại hầm hừ. Tiểu quận chúa ngốc như vậy, thủ đoạn của ngươi có cao hơn nữa cũng vô dụng, đắc ý cái gì chứ?

Hai chủ tớ đã đi xa, Dạ Ninh mới từ trong góc tối xuất hiện, cười hỏi ‘Gia, chuyện này chúng ta có cần nhúng tay vào không? nếu không e là tiểu quận chúa chỉ lo chuyện này mà không có tâm tư cùng ngươi ah”

“Ừ, đi điều tra hai nữ nhân họ Lâm kia đi”

“Dạ’ Dạ Ninh liếc hắn một cái “hôm nay ta giác ngộ như thế, ngươi không khen ta một câu?”

“Còn không đi, chân giò đường phèn sẽ không có phần của ngươi”

‘Đừng nha’ Dạ Ninh vội vàng rời đi

Vệ Cảnh khóe miệng co rút, cười cười lắc đầu

Một người, hai người, đều là kẻ tham ăn

Đến giờ cơm trưa thì Tiêu Minh Kiểu quay trở lại

Vừa nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của nàng, Vệ Cảnh liền biết nàng không tra được gì

“Uống trà đi, thức ăn sẽ lập tức được dọn lên”

“Được” cầm lấy chén trà hắn đưa qua, Tiêu Minh Kiểu uống một hơi, đặt cái chén lên bàn, nhỏ giọng lầm bầm ‘Tam hoàng huynh và Nhã tỷ tỷ biết cũng không nhiều, bọn họ là trên đường du ngoạn gặp được tỷ muội Lâm gia, dù được các nàng cứu mạng nhưng lại không quá thân thiết. Nhã tỷ tỷ nói các nàng giống như luôn tìm người, cái khác không biết nhiều”

Vệ Cảnh lập tức bắt lấy trọng điểm “người các nàng muốn tìm là a huynh ngươi?”

“Không rõ, Nhã tỷ tỷ bọn họ khi đó vội vàng nên cũng không hỏi kỹ” tiểu cô nương nằm úp sấp trên bàn, rối tắm nói ‘nhưng nếu các nàng muốn tìm a huynh ta, sao tìm được lại không nói?”

Vệ Cảnh đưa tay xoa nhẹ đầu nàng ‘ăn cơm trước đi, chân giò đường phèn đến rồi’

Tiểu cô nương vừa rồi còn ỉu xìu nằm sấp trên bàn lập tức thẳng người, lớn tiếng đáp ‘được’ khiến lỗ tai Vệ Cảnh bị chấn động, suýt điếc

Vì trong lòng có chuyện nên cơm nước xong, Tiêu Minh Kiểu lại đứng ngồi không yên ‘Vệ Cảnh, ngươi ngủ trưa đi, ta về nhà xem tình huống thế nào, không chừng Lâm tỷ tỷ ăn trưa xong, tâm tình tốt hơn mà chịu nói?”

Vệ Cảnh, Hành Cáp và Dạ Ninh đều đơ người. Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, một bữa cơm là có thể giải quyết tâm tình không tốt?

Tiêu Minh Kiểu cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì, về tới nhà, lập tức đi tới tiểu viện của tỷ muội Mộc Linh Lung đang ở tạm. Vừa vào cửa liền thấy Mộc Linh Đang đỡ Mộc Linh Lung đi ra, nàng có chút kinh ngạc, chào hỏi xong liền nói ‘Lâm tỷ tỷ, các ngươi muốn đi đâu? a huynh ta và Chu Chu đâu?”

Tiểu béo còn không biết thân nương hắn suýt nữa đã bỏ đi, sau khi rời giường liền tìm người, thấy lão cha của mình đang ở đó liền nhào đến bên giường Mộc Linh Lung, quấn quýt đòi nàng kể chuyện xưa cho nghe

Mộc Linh Lung có thể cự tuyệt Tiêu Trường Quy nhưng không thể từ chối nhi tử, cho nên trước khi Tiêu Minh Kiểu đi tìm Vệ cảnh thì một nhà ba người chung đụng cũng khá hài hòa

“Bọn họ ngủ .” Mộc Linh Lung sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt rất bình tĩnh ‘Quận chúa, tỷ muội ta có việc gấp cần làm, không tiện ở lại…’

Đây là kiên quyết muốn rời đi? Tiêu Minh Kiểu vừa nghe liền khẩn trương, đang tính ngăn cản thì Tiêu Minh Yên đến, vội nói ‘a tỷ, Lâm tỷ tỷ lại muốn chạy”

Mộc Linh Lung á khẩu, chạy là sao chứ?

“Không đúng, thuận miệng thôi, ý ta nói là cáo từ” nghĩ tới nữ tử này có thể là thân nương của tiểu chất tử nhà mình, trong lòng Tiêu Minh Kiểu liền thấy thân thiết, cười hì hì đi tới, khoác lên cánh tay bên kia của Mộc Linh Lung, khuyên nhủ “Lâm tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì có thể nói để chúng ta phái người giải quyết giúp ngươi, vết thương ở chân ngươi còn chưa lành, vẫn nên ở lại dưỡng một thời gian rồi hãy đi. Hơn nữa a huynh ta…”

“Đa tạ Quận chúa, có điều ngài vẫn nên nghe chúng ta nói trước đi”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tiêu Minh Kiểu cảm thấy ánh mắt Mộc Linh Đang nhìn mình mang theo lãnh ý, có điều là thật thì cũng không có gì, dù sao a huyh nhà nàng cũng khi dễ tỷ tỷ của nàng. Vì thế nàng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình

“Đã như thế, nhị vị, phía trước, thỉnh’Tiêu Minh Yên ôn nhu cười, nghiêng đầu gật đầu với nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia hiểu ý, xoay người đi vào nhà.

Đây là đi tra xét tình huống của phụ tử Tiêu Trường Quy

“Bọn họ chỉ hít chút hương an thần mà ngủ say thôi, không có việc gì” Mộc Linh Lung nhẹ giọng nói

Tiêu Minh Yên mỉm

cười nhìn nàng ‘ta biết ngươi sẽ không tổn thương bọn họ, chỉ là chuyện các ngươi muốn đi, không nên gạt a huynh ta, nếu không hắn tỉnh lại phát hiện không thấy ngươi, e là lại phát bệnh”

Mộc Linh Lung lắc đầu “ta chỉ muốn nói với các ngươi, tạm thời…không muốn gặp hắn”

Tiêu Minh Yên giật mình, thấy muội muội không ngừng kéo tay áo của mình, không khỏi có chút buồn cười, nhéo nhéo tay nàng, đáp ứng ‘vậy cũng được,nhị vị, xin mời theo ta”

Đã tới mức này, biết rõ tình huống rồi tính sau. Tiêu Minh Kiểu nghĩ vậy, lập tức đuổi theo

Mộc Linh Lung không thừa nhận quan hệ của mình và Tiêu Trường Quy, chỉ nói rõ thân phận của mình, là một cô nương mồ côi, không chỗ nương tựa, thân phận thấp kém, may mắn được thôn y trong thôn chiếu nên học được chút kỹ năng để mưu sinh.

Tiêu Minh Kiểu vừa nghe liền hiểu ý nàng. Đây là nàng cảm thấy thân phận hèn mọn, không xứng với một thế tử vương phủ như a huynh của nàng. Đây đúng là vấn đề lớn, a huynh thân là thế tử thừa kế Phúc vương phủ, hoàng bá phụ sẽ không để một cô nương mồ côi làm thế tử phi của hắn. Nhưng nếu làm thiếp, vậy chẳng phải Chu Chu sẽ trở thành thứ xuất? Hơn nữa, Lâm Lung cô nương cũng tuyệt đối không chịu làm thiếp cho người ta. Nghĩ tới đây, nàng liền thấy đau đầu vô cùng, không phải ghét bỏ mà là cảm thấy việc này hơi khó giải quyết

Tiêu Minh Yên lại bình tĩnh nói ‘chỉ cần ngươi và a huynh ta có tình, chuyện này không phải là vấn đề”

Mộc Linh Lung yên lặng nhìn nàng, không hiểu vì sao các nàng không giống những người quyền quý khác, sẽ thuận thế mà để các nàng đi. Có lẽ sau khi nàng đi, Tiêu Trường Quy và Tiêu Lâm Chu sẽ đau buồn , náo loạn nhưng đó cũng chỉ là nhất thời, về lâu dài, bọn họ sẽ không còn nhớ đến nàng nữa. Nhân cơ hội này mà giải quyết triệt để phiền toái là nàng không tốt hơn sao?

Tiêu Minh Yên như nhận ra nàng đang nghĩ gì, đang định lên tiếng. Mộc Linh Đang ở bên cạnh đã mở miệng ‘dù các ngươi không chê thân phận chúng ta thấp kém không xứng với Thế tử thì a tỷ ta không thích hắn, nhị vị quận chúa cần gì phải làm khó người khác chứ?” sắc mặt nàng rất khó coi, vẻ mặt lãnh đạm

“Không thích hay đã từng thích?” Tiêu Minh Kiểu lại đảo tròng mắt, quay trở lại đề tài ‘cho nên, Lâm…à không, Mộc tỷ tỷ, ngươi chính là thân nương của Chu Chu đúng không?”

Mộc Linh Lung “…”sớm biết người nhà này không theo bài, nàng nên lén rời đi mới phải

“Trước đây Chu Chu liên tục hỏi chúng ta vì sao hắn không có mẫu thân, sau đó dần lớn lên thì không hỏi nữa. Mộc cô nương, ta nói những lời này cũng không có ý gì, chỉ là…nếu Chu Chu biết mình có mẫu thân, nhất định sẽ rất cao hứng’

Tiêu Minh Yên nói những lời này đã chọc trúng tử huyệt của Mộc Linh Lung. Nàng khẽ run lên, trầm mặc một lát mới gật đầu ‘đúng, Chu Chu là ta hoài thai mười tháng sinh ra”

Một thiếu nữ ra cửa hái thuốc lại gặp phải một thanh niên bị thương nặng ở dưới chân núi, chuyện tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết lại xảy ra trên người Tiêu Trường Quy và Mộc Linh Lung. Nàng hảo tâm đưa hắn về nhà, vốn định cứu mạng hắn xong thì để hắn rời đi, ai ngờ hắn vì bị thương mà mất trí nhớ, lại vì trong đầu đọng máu bầm mà thần trí bất mình. Nàng mềm lòng để hắn ở lại, duyên phận từ đó nảy sinh, hai người cảm mến nhau, sau đó ngoài ý muốn có Chu Chu, rồi sau đó…

“Sau đó thế nào?”Tiêu Minh Kiểu biết được chân tướng việc huynh trưởng biến mất trong một năm, tâm tình rất là kích động, nhịn không được liên tục truy hỏi “các ngươi vì sao lại tách ra? A huynh ta vì sao lại một mình ôm Chu Chu trở về?”

Đối với hai vấn đề này, Mộc Linh Lung trầm mặc, Mộc Linh Đang cũng không nhiều lời, chỉ đỡ tỷ tỷ, lần nữa đòi ra đi

Thái độ của các nàng rất kiên quyết, Tiêu Minh Kiểu có chút sốt ruột lại không thể cưỡng bách các nàng ở lại, nghĩ nghĩ, thừa dịp tỷ tỷ khuyên nhủ hai người liền nháy mắt với Hành Cáp

Hành Cáp hiểu ý nàng, im lặng đi vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tiểu béo vừa tỉnh ngủ đi ra

‘Lâm tỷ tỷ, sao ngươi lại ở đây, vừa rồi còn chưa kể hết chuyện xưa đâu, Chu Chu còn muốn nghe, ngươi kể cho Chu Chu nghe được không?”

Nhìn tiểu béo ôm chân mình làm nũng, Mộc Linh Lung mấp máy môi lại không thể nói ra lời cự tuyệt

Tạm thời không muốn nhìn thấy a huynh? Không sao, còn có vũ khí tốt hơn hắn nha. Tiêu Minh Kiểu đắc ý cười trộm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện