Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 8


trước sau

08

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, không gian yên tĩnh, Tiêu Minh Kiểu lại một lần nữa đứng trước tường viện của Định Quốc công phủ

Tuyệt đối không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế này, tiểu cô nương thò đầu ra khỏi áo choàng bằng lông cáo, sâu kín thở dài, sau đó nhìn nữ tử khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh, nói ‘hảo tỷ tỷ, một lát phải nhờ vào ngươi rồi”

Hành Cáp nhìn Tiêu Minh Kiểu, trong lòng có chút bi thương. Nàng từ một ám vệ vào sinh ra tử vì giang sơn Đại Phong lại lưu lạc thành một thị nữ chuyên đi thu dọn tàn cuộc cho quận chúa

“Nhất định phải lấy lại tập tranh kia, nếu không ta không còn mặt mũi gặp người ah”

Xác thực là không có mặt mũi gặp người, đưa người ta đông cung đồ có khác gì giở trò lưu manh? nhất là đối phương vừa nhặt được nửa cái mạng nhỏ trở về, nếu truyền đi, một tiếng cầm thú chắc chắn không thoát được

“Đã biết” âm thầm rơi lệ chua xót trong lòng, Hành Cáp nhận mệnh xoay người ‘quận chúa về phủ trước?”

“Ta ở đây chờ, ngươi mau đi đi” Tiêu Minh Kiểu khoát tay. Nếu có thể ở nhà chờ, nàng đã không theo tới đây.

Nàng có khả năng tự vệ nên Hành Cáp cũng không lo lắng, nghe vậy không nói thêm, nhảy lên một cái, biến mất bên kia tường viện

Tiêu Minh Kiểu thong thả đi đi lại lại bên dưới tường viện, trầm tư suy nghĩ

Vệ Cảnh đã xem tập tranh kia chưa? nếu đã xem…mặc kệ, chỉ cần lén lút cầm về, nàng có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, dù sao hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này. Nghĩ như thế, Tiêu Minh Kiểu thấy an tâm hơn, bước chân cũng dần chậm lại

Lúc này, đột nhiên trong sân truyền ra tiếng quát khẽ “ai?”

Là thanh âm của Hành Cáp. Tiêu Minh Kiểu cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai bóng đen nhanh như chớp nhảy lên nóc nhà, đánh nhau túi bụi, biến mất trong bầu trời đêm

Xem bộ dạng này nàng là gặp được đối thủ ? vậy còn Vệ Cảnh…

Nhớ tới chuyện lần trước, sắc mặt Tiêu Minh Kiểu đại biến, bất chấp tất cả, vội phóng qua tường, chạy tới phòng Vệ Cảnh.

Nhưng bên trong không có xảy ra chuyện mà nàng lo lắng, thanh niên yếu ớt dựa nửa người trên giường, đang xem sách, nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy là nàng, có chút sững sờ “quận chúa?”

Đơ người đứng ngay cửa hứng gió lạnh một lát, cuối cùng Tiêu Minh Kiểu mới bước vào phòng trong cái nhìn soi mói của Vệ Cảnh

“Haha..còn chưa ngủ sao?”

“À, chưa” Vệ Cảnh hoàn hồn, nhét cuốn sách vào chăn, nhỏm người đứng lên ‘ban ngày ngủ hơi nhiều, hiện tại có chút ngủ không được. Quận chúa muộn như thế là có việc gì?”

Nửa đêm lén xông vào phòng nam tử còn bị người ta bắt tại chỗ, Tiêu Minh Kiểu da mặt dày cũng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Nhưng cũng đã đến, không thể không công mà về, nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ lạnh nhạt, tiến lên trước hai bước ‘vừa rồi nằm mơi thấy ngươi…phát bệnh, ta có chút lo lắng nên tới xem một chút”

Vệ Cảnh sững sờ, nở nụ cười “thì ra là vậy, làm phiền quận chúa quan tâm nhưng ta không có việc gì, sau khi uống thuốc xong thì tốt hơn rất nhiều”

“Vậy là tốt rồi” thấy hắn không hoài nghi, Tiêu Minh Kiểu buông lỏng “đúng rồi, vừa rồi ta nghe giống như có tiếng người ở trong viện, xảy ra chuyện gì?”

Hai mắt Vệ Cảnh lóe lên “Không nghe lầm chứ?”

‘Không phải, ta cũng nghe được’ nàng ngồi xuống chiếc ghế bên giường, thăm dò ‘hơn nửa đêm rồi, không phải trong viện của ngươi không có ai sao?”

“Trong viện này, trừ ta thì không có ai khác,chỉ có duy nhất một nha hoàn gác đêm đã đi nấu cháo, vừa rồi đột nhiên thấy hơi đói’Vệ Cảnh thẹn thùng cười một cái, bổ sung “vừa rồi nghe thanh âm kia như là nữ tử, ta mới cho rằng là người hầu của mình”

Khó trách chỉ có một mình hắn trong phòng, Tiêu Minh Kiểu buông lỏng đồng thời cũng thấy hoảng sợ. May mắn là vừa rồi Hành Cáp tỷ tỷ xuất hiện đúng lúc, nếu không người này sợ rằng không thấy ánh mặt trời ngày mai. Chuyện này lặp lại nhiều lần, rốt cuộc là ai hận hắn như thế, muốn dồn hắn vào chỗ chết?

Trong lòng có chút tức giận cũng có chút tò mò, Tiêu Minh Kiểu mấp máy môi, muốn hỏi Vệ Cảnh về gã sai vặt lúc trước thế nào rồi nhưng lại sợ hắn biết được đêm đó nàng cũng có mặt ở đây nên chỉ nói bóng nói gió ‘gần đây ngươi có đắc tội với ai sao?”

Vệ Cảnh sững sờ, có chút khó hiểu vì sao nàng lại hỏi thế nhưng vẫn đáp ‘không có, ta còn không thể ra cửa…”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, đang muốn nói gì đột nhiên nhìn thấy chồng sách đặt bên gối Vệ Cảnh, ngực nhảy dựng lên, lập tức quên lời muốn nói

Thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, Vệ Cảnh nghi hoặc gọi ‘quận chúa?”

Tiêu Minh Kiểu lấy lại tinh thần, vội pha trò “ta đang suy nghĩ chuyện kia, buổi tối nên chú ý một nhất, nếu lỡ có tiểu tặc…”

Miệng nói, đầu óc chỉ tập trung vào chồng sách kia. Hắn lại đem toàn bộ sách này đặt trên giường, vậy nàng phải làm thế nào mới có thể không biến sắc mà lấy lại tập đông cung đồ kia?

Đang nghĩ ngợi, Vệ Cảnh đột nhiên ho khan một tiếng, Tiêu Minh Kiểu chột dạ ngồi thẳng người “ngươi, ngươi không sao chứ?”

Vệ Cảnh rũ mi, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ,

nhẹ nhàng khoát tay một cái ‘cổ họng hơi ngứa, không có gì đáng ngại”

Cổ họng ngứa? Tiêu Minh Kiểu đảo tròng mắt, trong lòng đã có chủ ý “ta đi lấy cho ngươi ít nước uống” nói xong liền đứng dậy đi đến bên bàn rót nước, hoàn toàn không cho người ta cự tuyệt

Vệ Cảnh hai mắt khẽ động, giơ tay nhận ‘làm phiền quận chúa”

Còn chưa nói xong, chén trà trong tay Tiêu Minh Kiểu đột nhiên run lên “ai nha, xin lỗi, xin lỗi, ta giúp ngươi lau” nhìn nước trà văng tới chồng sách, nàng mừng rỡ trong lòng, vừa nói xin lỗi vừa dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy đống sách đi về phía bàn cách đó không xa

Nhưng mà…không có gì. Tiêu Minh Kiểu đưa lưng về phía Vệ Cảnh, lục tìm nhiều lần cũng không thấy tập tranh đông cung đồ kia. Nàng có chút ngây người, đây là chuyện gì?

Đợi chút, lúc nàng mới tiến vào phòng hình như Vệ Cảnh đang xem sách mà cuốn sách kia…nhớ tới động tác hắn vừa hồi thần đã lập tức nhét nó vào chăn, Tiêu Minh Kiểm nhất thời cảm thấy đầu ong ong, cả người ngây dại

Lẽ nào…

Nhìn tiểu cô nương đột nhiên ngồi im không động đậy, hai mắt Vệ Cảnh híp lại, khóe môi cong lên, tay phải nhẹ nâng lên, quyển sách dưới chăn liền nhanh chóng rơi xuống đất, cùng lúc đó tiếng ho khan cũng vang lên

Tiêu Minh Kiểm hoàn hồn, quay đầu thấy Vệ Cảnh ho đến lợi hại liền bất chấp, vội rót một chén nước khác chạy qua ‘mau uống nước cho nhuận hầu đi”

Vệ Cảnh nhận lấy, nhấp một miếng, áy náy nói ‘đa tạ quận chúa”

“Ngươi… Đừng nói chuyện , mau nằm xuống đi” Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa duỗi tay đỡ hắn

Vệ Cảnh nằm xuống, nhìn nàng cười cảm kích.

Có lẽ do mệt mỏi nên sắc mặt của hắn yếu ớt hơn. Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, có chút chột dạ lại áy náy “ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi phải không?…”

“Không có” Vệ Cảnh bật thốt ra

“Quận chúa có thể tới, thật ra ta rất cao hứng” hắn nói xong, cười thẹn thùng một cái rồi cúi đầu, nói tiếp ‘ta….đã lâu rồi không có nói chuyện với ai lâu như vậy”

Ngữ khí của hắn có chút buồn bã khiến Tiêu Minh Kiểm cảm thấy đau xót ‘bằng hữu của ngươi đâu? bình thường không đến thăm ngươi sao?”

“Ta…”Vệ Cảnh trầm mặc, rũ mi, mỉm cười chua chát “không có bằng hữu”

 

Ánh nến mờ nhạt rơi trên mặt hắn, càng làm lộ nét tuấn tú và yếu ớ của hắn, Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, trong lòng không có tư vị gì. Cả ngày nằm trên giường, chỗ nào cũng không thể đi, cái gì cũng không thể làm, cũng không có ai chơi cùng, chỉ có một mình trơ trọi, sẽ là cảm giác gì chứ? lại nghĩ tới phu thê Định Quốc công trong truyền thuyết nổi tiếng yêu thương hắn nhưng xem ra căn bản không phải vậy, nàng nhịn không được tay nắm chặt thành quyền “ai nói?không phải còn có ta sao? sau này ta mỗi ngày đều tới thăm ngươi, cùng ngươi nói chuyện tán gẫu”

Vệ Cảnh sửng sốt.

“Ngươi yên tâm, ta là người nói nghĩa khí, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được’ Tiêu Minh Kiểu hào khí vỗ ngực, không cho cự tuyệt ‘trừ sách, ngươi còn thích gì nữa không? ngày mai ta mang cho ngươi”

Vệ Cảnh nhìn nàng, có chút do dự, cuối cùng vẫn mỉm cười nói ‘quận chúa đến là tốt rồi”

Hắn cười lên rất đẹp, nếu không phải quá gầy, Tiêu Minh Kiểu nghĩ nàng nhất định sẽ nhịn không được mà chảy nước miếng

“Đã là bằng hữu thì không cần khách khí nữa, ngươi chờ đi, ta biết có nhiều đồ chơi rất hay, ngày mai sẽ khiến ngươi mở rộng tầm mắt. Giờ ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng nên…”nàng đang tính đi, ai ngờ chưa nói  xong, mũi chân đá trúng vật gì đó, cúi đầu nhìn, vừa thấy, hai mắt liền sáng lên

Bảy mươi hai bí thuật trong phòng? là bản đông cung đồ kia?

Chăc chắn là vừa rồi động tác quá nhanh làm tập tranh này không cẩn thận rớt ra từ chồng sách rồi. Tiêu Minh Kiểu không kìm được vui mừng, thấy Vệ Cảnh vẫn thản nhiên trước việc thái độ của mình liên tục thay đổi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm

Hắn nhất định còn chưa xem


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện