Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 76


trước sau

76

Tiểu Minh Kiểu và Vệ Cảnh ngồi trong đình nói chuyện với nhau rất lâu

Mới đầu nàng còn cố ý nhăn mặt lắng nghe nhưng sau khi nghe Vệ Cảnh nói nguyên nhân thành lập Thính Âm các, trong lòng nàng cực kỳ chua xót, không thể nhăn mặt được nữa

“Ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi, đến lúc đó ngươi không cần dùng Thính Âm các đi tìm hiểu thế giới bên ngoài, nghe thanh âm bên ngoài. Chờ thân thể ngươi khỏi hẳn, ta đưa ngươi ra ngoài du ngoạn, giống như Tam hoàng huynh và Nhã tỷ tỷ .Chúng ta có thể đi ăn mỹ thực khắp thiên hạ, ngắm cảnh đẹp khắp thiên hạ”

Vệ Cảnh sững sờ, sau đó nở nụ cười. Hắn nhìn nàng, ánh mắt ấm áp như nắng xuân, ôn nhu vô hạn “vậy phải mất rất nhiều thời gian ah”

Tiêu Minh Kiểu không hề nghĩ ngợi, lập tức vỗ ngực, hào khí nói ‘rất nhiều thì có sao đâu, chúng ta còn trẻ mà”

Hành Cáp yên lặng đứng cách đó không xa nghe vậy khóe miệng co rút: tiểu quận chúa có biết mình nói cái gì không? ngu xuẩn như thế sao khiến người ta yên tâm được chứ. Đang suy nghĩ, sau lưng đột nhiên xuất hiện một  cỗ hơi thở xa lạ, nàng lập tức trầm mặt, xoay người đánh về phía người tới

“Ngừng, ngừng. Ta không phải đến để đánh nhau với ngươi”

Nhìn thiếu niên có khuôn mặt em bé, Hành Cáp mặt không chút thay đổi, làm như không nghe thấy, đánh cho Dạ Ninh hai quyền mới bỏ qua cho hắn, rồi né sang bên cạnh

Không phải lần đầu tiên gặp mặt, hắn nổi tính trẻ con liền đùa cợt nàng một cái thôi sao, cần gì hung dữ như thế? Dạ Ninh che hốc mắt bị đánh, có thể tưởng tượng được một thời gian nữa Nhị ca Dạ Khinh trở lại, hắn rất có thể bị Thế tử gia điều đến tây bắc đào khoáng. Nghĩ tới đây, hắn liền thấy rùng mình. Hừ, co được giãn được mới là đại trượng phu, chỉ cần không phải đến tây bắc, bị đánh mấy cái thì có là gì

Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Ninh nghẹn khuất, xoa xoa khuôn mặt, chạy theo nịnh hót ‘tỷ tỷ, Hành Cáp tỷ tỷ. Ta gọi là Dạ Ninh, Dạ là bóng đêm, Ninh là an ninh. Ta có đồ muốn tặng cho ngươi, ngươi đừng đi nha”

Hành Cáp liếc hắn một cái. Còn gọi tỷ tỷ? nàng rất thân với hắn sao?

Thật ra Dạ Ninh vốn muốn ôm bắp đùi của Thế tử phi tương lai, nhờ nàng tìm cách giúp nhưng lại sợ Thế tử gia nhà mình ghen nên hắn đành lui một bước, ra tay từ thân tín bên cạnh nàng, không ngờ người ta lại không thèm để ý tới mình. Tuy thất bại nhưng hắn lại không nản lòng, hắn không tin trên đời này có chuyện hắn không làm được

Hành Cáp bị hắn quấn lấy, phiền không chịu được, lại đánh hắn hai quyền. Thế nhưng lúc này nàng không biết từ bây giờ cuộc sống của mìn không được yên ổn, thiếu niên nhỏ hơn nàng hai tuổi này lại như cao da chó, quấn chặt đến mức làm thế nào cũng không rời ra được

Tiêu Minh Kiểu nghe thanh âm liền quay đầu lại, vừa vặn thấy Dạ Ninh đang cố gắng kéo tay Hành Cáp. Nàng cả kinh trợn to mắt, hồi lâu mới có phản ứng, vỗ bàn nói “ah, Dạ Ninh đang làm gì vậy? giở trò lưu manh sao/ ngươi mau nói cho hắn biết, không được bắt nạt Hành Cáp tỷ tỷ nhà ta”

Vệ Cảnh cũng đưa mắt nhìn sang, thấy thuộc hạ nhà mình đang bị thanh y nữ tử đè xuống đất mà đánh, khóe miệng nhịn không dược co rút, ho nhẹ một tiếng, quyết đoán thu hồi tầm mắt, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nghiêm trang nói ‘đừng giận, trở về ta sẽ dạy dỗ hắn, hắn sẽ không dám bắt nạt người nữa”

Dạ Ninh đang ôm đầu chạy thục mạng, nghe vậy liền rơi nước mắt. Là ai khi dễ ai chứ? Còn có thiên lý hay không?

Sau hôm đó, Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh hòa hảo trở lại, thậm chí còn vì đã thổ lộ tình cảm mà thân thiết hơn

Tiêu Minh Kiểu rất hài lòng vì chuyện này, khôi phục trạng thái không tim không phổi trước kia, mãi cho đến ngày xuất giá, trong lòng nàng mới có cảm giác không giống trước

“Cũng không phải là thành thân thật, ngươi nói ta sao lại căng thẳng vậy chứ” nhìn cô nương mặc giá y đỏ tươi, nùng trang diễm mạt, xinh đẹp như không phải là mình, tim Tiêu Minh Kiểu nhảy lên, nhỏ giọng nói

“Quận chúa đừng lộ xộn, nếu không trang điểm sẽ không đẹp’ Tần Vu lên tiếng. Nàng đến đây hỗ trợ cho Tiêu Minh Kiểu,còn Mộc Linh Lung sang phòng Tiêu Minh Yên. Ngoài ra còn có thân thích cùng bằng hữu ngày thường có giao hảo với các nàng cùng đến hỗ trợ

Tiêu Minh Kiểu nói rất nhỏ, trừ Tần Vu ở gần nàng nhất thì những người khác không nghe được nhưng lời của Tần Vu thì ai nấy đều nghe rõ, vì thế quay sang trêu chọc nàng ‘còn gọi quận chúa gì chứ, Tần cô nương là biểu muội của Vệ thế tử, mà Quận chúa lại thành thân với Vệ thế tử, sau này không phải là biểu tẩu của ngươi sao?”

Tần Vu còn chưa lên tiếng, Tiêu Minh Kiểu đã cười xấu xa “A Vu ngoan, mau gọi biểu tẩu đi”

Tần Vu lớn tuổi hơn nàng nhưng hôm nay phải gọi nàng là biểu tẩu, tiểu cô nương vừa nghĩ tới đây liền thấy thú vị, sự căng thẳng không giải thích được cũng tiêu tán

Nhìn nàng bộ dạng như thế,Tần Vu liền biết tiểu quận chúa còn chưa ý thức được mình đã một chân bước vào hang sói, trong lòng vừa đồng tình vừa buồn cười nhưng không nói gì, biết nghe lời phải, gọi một tiếng “biểu tẩu”

Tiêu Minh Kiểu cười ha hả, học theo bộ dáng béo lão cha bình thường đối đãi với huynh muội các

nàng, đưa tay vuốt đầu nàng, đắc ý nói ‘A Vu thật ngoan”

Tần Vu cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng yêu, thầm cảm thán: nếu là nàng cũng sẽ giống biểu ca lòng dạ thâm sâu kia đoạt người về nhà trước rồi tính sau.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên thanh âm cao vút của người săn sóc dâu ‘giờ lành đã đến, mời tân nương ra cửa lên kiệu”

“Đến, Quận chúa đến, mau phủ khăn voan lên”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, trong lòng lại thấy căng thẳng khó hiểu “mau vậy sao?” nàng vô thức nhìn ra ngoài, muốn nói gì đó, đã bị mọi người phủ khăn voan, đưa ra khỏi phòng

Tiêu Trường Quy đang ở bên ngoài chờ nàng. Hai muội muội đồng thời xuất giá, hắn không thể cùng lúc chiếu cố vì thế hắn được an bài đến cõng muội muội ra cửa, Tiêu Minh Yên là do đường huynh Ninh vương phụ trách

“Không phải chỉ là giả thàn thân thôi sao?có gì mà phải sợ’tiểu cô nương nằm trên lưng huynh trưởng, lầm bầm tự trấn an mình

Tiêu Trường Quy cõng muội muội, bước chân trầm ổn đi ra ngoài.

Ngoài tiền viện tiếng hỉ nhạc vang lừng, xen lẫn là tiếng khóc, nghe có vẻ không thích hợp

Trừ béo lão cha còn có tiếng khóc gọi của tiểu béo ‘đại cô cô, đừng đi”

Hóa ra là Tiêu Minh Yên ra cửa trước nàng. Tiêu Minh Kiểu nhịn không được vén khăn voan lên, người săn sóc dâu ở bên cạnh muốn ngăn trở nhưng bị nàng trừng mắt một  cái, vội vàng ngậm miệng

“Nhạc phụ, ngươi…ngươi đừng khóc. Ta…ta nhất định sẽ đối với Minh Yên thật tốt, cũng sẽ thường xuyên đưa nàng về thăm ngươi”

“Ô, ô, Minh Yên của ta, ngươi mau buông ra”

Tân lang đáng thương bị nhạc phụ gào khóc dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi ra sau, nắm lấy hai tay thê tử, án mắt như cầu cứu nhìn muội muội ở phía sau

Muội phu khẽ mỉm cười với hắn, cho hắn ánh mắt khích lệ

Tiết Phong “…”

Từ góc độ của Tiêu Minh Kiểu không nhìn thấy Vệ Cảnh, chỉ có thể nhìn thấy Tiết Phong một nửa, thấy hắn bình thường bộ dáng có thể dọa khóc tiểu hài nhi, hôm nay mặc hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bật vẻ mặt anh tuấn lúc này lại tràn đầy lo lắng. Nàng có chút hả hê nở nụ cười. Muốn bắt a tỷ nhà nàng đi, không có dễ dàng vậy đâu nhưng khi nhìn béo lão cha, nàng liền cười không nổi

Đường đường là Phúc vương lại khóc ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc nhưng Tiêu Minh Kiểu hoàn toàn không ngoài ý muốn. Béo lão cha thương ba huynh muội bọn họ nhất, lúc này không khóc mới là lạ. Mà phụ thân khóc cũng làm nàng đột nhiên nhận thức được hai chữ xuất giá có ý nghĩa thế nào

A tỷ phải rời khỏi cái nhà này. Là thực sự rời đi. Từ nay về sau, mọi hỉ nộ ái ố của nàng đều thuộc về một người khác, nàng sẽ vì hắn mà sinh con dưỡng cái, lo liệu gia nghiệp, ở nhà hắn, cùng hắn vượt qua quãng đời còn lại. Còn nàng sau khi rời giường sẽ không thể tìm tỷ tỷ trước tiên, có chuyện gì cũng phải đến Vĩnh An bá phủ mới có thể nhìn thấy nàng..

Tiêu Minh Kiểu sững sờ nhìn béo lão cha lệ rơi đầy mặt, lại nhìn tiểu béo con ở bên cạnh,vừa gạt lệ vừa nắm tay áo Tiêu Minh Yên, không cho nàng đi, hốc mắt đột nhiên chua xót, gọi một tiếng a tỷ rồi khóc nức nở

Cuối cùng phải nhờ Long Đức đế xuất cung đến tiễn hai chất nữ bảo bối xuất giá thành công dụ dỗ béo đệ đệ nhà mình, làm cho Tiết Phong thuận lợi tiếp nhận Tiêu Minh Yên đang nằm trên lưng Ninh vương, yên lặng rơi lệ

Có lẽ vì bị béo nhạc phụ hù dọa, Tiết Phong cảm tạ Long Đức đế xong liền đoạt lấy tân nương chạy đi như bị chó đuổi

Mọi người đều cười thành tiếng, Phúc vương thì tức giận mắng to

Có lẽ vì khóc mệt mỏi, đến phiên Vệ Cảnh đón Tiêu Minh Kiểu thì Phúc vương không khóc dọa người như vậy nữa, chỉ có rơm rớm nước mắt, cầm tay tiểu khuê nữ nỉ non ‘Kiểu Kiểu, ô ô, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi cứ đánh chết hắn, không được để mình ủy khuất, biết chưa?”

Mọi người nghe vậy, khóe miệng đều co rút, đồng tình nhìn Vệ Cảnh. Vệ thế tử thân thể yếu đuối, An Nhạc quận chúa đụng một cái, hắn đã nằm ngửa ah…

Vệ Cảnh lại không để ý, tươi cười ôn hòa, thành khẩn hành lễ với béo nhạc phụ, sau đó tiến đến cạnh hắn nói nhỏ

Phúc vương hai mắt tỏa sáng, lập tức lau mặt, nói nhanh ‘vậy được, các ngươi đi nhanh đi. Đến, đế,cho đi”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện