Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 77


trước sau

77

Không chỉ quần chúng vây xem mà ngay cả Tiêu Minh Kiểu trên lưng Tiêu Trường Quy cũng ngây người. Phụ vương thế này là sao?

Phúc vương không có ý giải thích, chỉ quay đầu vẫy tay phân phó Tiêu Trường Quy “Trường Quy, mau đưa Kiểu Kiểu lên kiệu hoa”

Tiêu Trường Quy lại như không nghe thấy, đứng yên nhìn thanh niên khuôn mặt tuấn tú như vẽ, mặt hỉ bào đỏ thẫm đứng trước mặt,sắc mặt nghiêm nghị

Vệ Cảnh cung kính cúi người hành lễ với hắn “đại cữu huynh”

Tiêu Trường Quy khẽ mím môi, hồi lâu mới nói “đối tốt với Kiểu Kiểu, nếu không, ta sẽ mang nàng về” ngữ khí của hắn nhanh hơn trước nhưng so với người bình thường vẫn rất chậm, có điều phối hợp với vẻ mặt ngưng trọng lúc này lại vô cùng thích hợp, thậm chí còn vì nói chuyện chậm rãi mà tăng thêm vài phần uy hiếp

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Phúc vương Thế tử lại chủ động lên tiếng nói chuyện, bệnh đã tốt rồi sao?

Tiêu Minh Kiểu cũng sững sờ, không biết vì cái gì mà nước mắt rơi càng nhiều hơn

“A huynh… A huynh…”

Nàng thấp giọng gọi, cúi đầu, giống như con mèo nhỏ khiến Vệ Cảnh cảm giác như ngực bị cái gì đó hung hăng cào lấy. Đây là lần đầu hắn thấy nàng khóc, hóa ra nàng khóc cũng đáng yêu như vậy

Tiêu Trường Quy thấy Vệ Cảnh nghiêm túc gập đầu liền đưa muội muội vào kiệu hoa tám người khiêng, sau đó sờ sờ đầu nàng, thanh âm có chút đau lòng “Kiểu Kiểu ngoan, không khóc”

Tiểu béo vừa khóc mỏi mệt cũng nhào tới ôm lấy chân Tiêu Minh Kiểu “tiểu tiên nữ cô cô, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp. Ngươi mau đi đi, đi sớm về sớm, ta ở nhà chờ ngươi nha”

Mấy ngày trước, hắn biết được thành thân là sau này sẽ ở nhà người ta, rất hiếm khi về nhà, liền thương tâm vô cùng, khóc lớn không ngừng, dụ dỗ thế nào cũng không nín. Tiêu Minh Kiểu vì trấn an hắn nên nói mình chỉ ở lại Định Quốc công phủ mấy tháng, sẽ nhanh trở lại. Tiểu béo không biết nguyên nhân nhưng vừa nghe nói tiểu cô cô sẽ không giống đại cô cô một đi không trở lại, trong lòng dễ chịu hơn. Cho nên lúc tiễn Tiêu Minh Kiểu, hắn không có khóc lóc thương tâm như khi đưa Tiêu Minh Yên đi

Bốn chữ đi sớm về sớm của tiểu béo làm cho Tiêu Minh Kiểu từ trong bi thương khó hiểu thanh tỉnh lại, nghĩ tới mình chỉ tạm thời rời nhà, rất nhanh sẽ trở về,trong lòng liền thoải mái hơn nhưng mà a tỷ, thật sự bị Tiết Phong mang đi. Nàng cố nén khổ sở, hít hít mũi, gật đầu.

Tiểu béo đưa tay xoa nhẹ nàng, thuận tiện gởi luôn cả nước mắt nước mũi

Tiêu Minh Kiểu: “! ! !”

Đứng trước kiệu nhìn ba người nói chuyện, Vệ Cảnh suýt chút nữa bật cười, vội lấy trong ngực ra một cái khăn, lau tay cho tiểu cô nương, sau đó ho nhẹ một tiếng, hàm súc nói với cha con Tiêu Trường Quy đang không định rời đi “đại cữu huynh mời, Chu Chu mời”

Tiêu Trường Quy ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa lại có vẻ không vui. Tiểu béo lại hít mũi một cái, mềm mại nói ‘tiểu cô trượng hảo hảo chiếu cô tiểu tiên nữ nhà ta nha’ sau đó dắt tay lão cha mình rời đi

“Khởi kiệu!”

Tiếng hỉ nhạc, tiếng pháo vang lên. Vệ Cảnh yên lặng thở phào nhẹ nhõm, được Dạ Ninh đỡ lên ngựa, đưa tiểu cô nương của hắn về nhà

Định Quốc công phủ ở cách đó không xa nên đội ngũ đón dâu rất nhanh đã ngừng trước đại môn đỏ thẫm

“Đến , hạ kiệu đi. Có mệt hay không?”

Thanh âm ôn nhu trầm thấp vang lên bên tai,đồng thời bàn tay nhỏ bé cũng bị bàn tay thon dài hơi lạnh cầm lấy, Tiêu Minh Kiểu sững sờ, chu miệng nhỏ giọng oán hận “mệt mỏi nha, mũ phượng nặng quá, cổ sắp gãy rồi”

Vệ Cảnh đau lòng, nắm tay nàng trấn an “kiên trì một chút nữa, rất nhanh sẽ xong”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu “ta biết, đi thôi”

Vệ Cảnh cong môi, sắc mặt sung sướng dắt nàng xuống kiệu, nhưng khi chuẩn bị ôm nàng vượt qua chậu than vào cửa, nàng lại lui nhanh về sau một bước, tránh khỏi tay hắn

Tất cả mọi người sững sờ. Không phải đột nhiên đổi ý, không muốn gả chứ?

Vệ Cảnh cũng khó hiểu gọi ‘Kiểu Kiểu?”

Tiêu Minh Kiểu đi tới gần, nhỏ giọng nói bên tai hắn “ngươi thân thể không tốt, sao có thể ôm ta được. Đừng ôm, chúng ta cứ vậy mà đi tới đi”

Không ngờ lại là nguyên nhân này, Vệ Cảnh khóe miệng co rút,hồi lâu mới ho nhẹ một tiếng, thấp giọng đáp lại “không sao, ta có thể làm, huống chi đây là tập tục lưu truyền từ xưa tới giờ, không nên bỏ”

“Vậy cũng không được, ngươi gần đây vất vả lắm thân thể mới tốt hơn một chút, không thể vì vậy lại để xảy ra vấn đề. Chúng ta cẩn thận vẫn hơn” Tiêu Minh Kiểu vẫn không an tâm, nói xong suy nghĩ một chút, đột nhiên duỗi tay ngang eo hắn ‘hay là ta ôm ngươi vượt qua? Cũng coi như là…”

Vệ Cảnh nghe nàng nói mà mí mắt giật giật, không đợi nàng nói xong đã nhanh chóng khom lưng bế nàng lên, đi thẳng vào hỉ đường

Quần chúng vây xem lại được một phen kinh ngạc, ai nói tân lang là ma ốm không thể đi đường chứ? Nhìn đi, bộ dáng sinh phong như thế kia mà

Tiêu Minh Kiểu cũng có

chút nóng nảy, không ngừng nói nhỏ bên tai Vệ Cảnh “được rồi, được rồi, ngươi mau buông ta xuống. Đứng cậy mạnh, đã vượt qua chậu than rồi, mau buông ta xuống”

Vệ Cảnh gần đây thân thể thật tốt, không phải là cậy mạnh, nghe vậy trong lòng run rẩy, lạnh nhạt ôm nàng vào tới hỉ đường, mới nghiêng đầu nói nhỏ bên tai nàng “đừng lo lắng, ngươi rất nhẹ, ta ôm không phí sức chút nào”

Nam nhân đều là sĩ diện, nàng hiểu. Tiêu Minh Kiểu âm thầm lắc đầu, ngoài miệng miễn cưỡng dạ một tiếng

Vệ Cảnh thấy vậy khẽ mỉm cười, dắt nàng đi về phía trước, vui vẻ cùng nàng thực hiện lễ nghi

Nhất bái thiên địa, cảm tạ trời xanh đã để ta gặp được ngươi

Nhị bái cao đường, cảm tạ bọn họ cho ta sinh mệnh để ta gặp được ngươi

Phu thê giao bái, Kiểu Kiểu, ta thích ngươi

Sau đó là đưa vào động phòng

Tiêu Minh Kiểu lần này xuất giá, trừ Hành Cáp còn dẫn theo tứ đại nha hoàn cùng vài người hồi môn nên có theo quy cách

Nàng sợ nha hoàn hồi môn của mình quá xinh đẹp sẽ tổn hại thân thể Vệ Cảnh, vì thế cự tuyệt mấy mỹ nhân mà Phúc vương đưa đến để dò xét nàng, mà tuyển vài người tráng kiện, tướng mạo bình thường

Thân thích của Định Quốc công phủ thấy vậy đều không biết nói gì, An Nhạc quận chúa lo xa quá rồi. Thân thể Vệ Cảnh thế kia, hắn có sắc tâm cũng không có năng lực kia, cần gì đề phòng quá mức như thế. Nhưng điều này cũng cho thấy nàng quan tâm và coi trọng Vệ Cảnh, vì thế hình tượng Vệ thế tử sắp chết trong mắt mọi người lại được nâng cao. Tiểu bá vương coi trời bằng vung lại gả cho hắn, dù hắn là ma ốm sống không quá hai mơi lăm thì cũng là ma ốm cực kỳ lợi hại, không thể khinh thường. Hơn nữa sống không qua hai mươi lăm cũng chỉ là lời đồn, hắn hiện là con rể hoàng thất, luôn có thái y trông coi, nói không chừng sẽ có lúc thân thể tốt hơn. Nhất định phải nịn bợ, nghĩ thế, thái độ của mọi người đối với Vệ Cảnh càng thêm nhiệt tình

Vệ Cảnh chỉ cười, không để ý tới, đi đến bên giường trong tiếng ồn ào của mọi người, sắc mặt lạnh nhạt, ngón tay run run nhấc khăn voan lên

Bên dưới khăn voan lại là khuôn mặt hết sức thê thảm

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ngay sau đó có người nhịn không được mà bật cười

Tiêu Minh Kiểu lại không cảm thấy gì, ngẩng đầu nhìn Vệ Cảnh “vừa rồi nhìn a tỷ xuất giá, nhịn không được mà khóc nên son phấn bị lem phải không?Châu nhi, mau mang nước đến cho ta rửa mặt”nói đến đây, hai mắt nàng đột nhiên đụng phải sắc hồng diễm lệ.

Vẫn biết Vệ Cảnh tuấn tú nhưng Tiêu Minh Kiểu chưa từng nghĩ hắn sẽ đẹp mắt đến mức này. Mặt quan như ngọc, khí chất nhanh nhẹn, tóc đen chỉnh tề buộc thành quan, lộ ra vẻ ưu nhã quý giá. Hỉ bào đỏ thẫm làm khuôn mặt vốn yếu ớt của hắn thêm hồng nhuận, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch cũng trở nên sáng ngời. Đặc biệt là khi hắn cong môi nhìn nàng, dường như sự vui vẻ lan tràn khắp khóe mắt đuôi mày. Rất dễ nhìn, nàng nhịn không được mà nuốt nước miếng, hai mắt rung động

Hành Cáp không đành lòng nhìn. Nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa

Quần chúng vây xe rốt cuộc cũng biết nàng thích Vệ Cảnh là vì cái gì.

Chỉ có Vệ Cảnh, vui vẻ trong mắt càng tăng,không hề ghét bỏ mà ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng lau đi son phấn lem luốc trên mặt nàng

Tiêu Minh Kiểu rốt cuộc cũng hồi thần, khuôn mặt nóng lên vì sự đụng chạm của hắn. Ông trời ơi, lúc này nàng rất xấu ah

“Nên uống rượu hợp cẩn” nhìn tiểu cô nương rốt cuộc cũng biết thẹn thùng, Vệ Cảnh cười nhẹ, nói ‘uống xong sẽ để ngươi đi rửa mặt”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Minh Kiểu sáng lên, vội gật đầu, xấu hổ không hiểu từ đâu có khiến nàng gần như đoạt lấy ly rượu do người săn sóc dâu đưa tới. Sau đó…uống một hơi cạn sạch

Quần chúng vây xem há hốc mồm.

Vệ Cảnh không biết nói gì, thầm than:thê tử, ta có thể ra chiêu tiếp không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện