Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 78


trước sau

78

Trong sự cười nhạo của mọi người, hai người cuối cùng cũng hoàn thành các nghi lễ

“Ngươi rửa mặt rồi ăn chút gì trước đi, ta rất mau sẽ trở lại”

Dù thân thể không tốt nhưng làm tân lang vẫn phải đến tiền viện chào hỏi quan khách, vì thế Vệ Cảnh nói xong liền đi ra ngoài

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, chờ trong phòng không còn người ngoài mới bi thương che mặt, ngã xuống giường, lăn qua lộn lại “quá mất mặt ah, thật muốn giết người diệt khẩu”

Hành Cáp khóe miệng co rút, thầm nghĩ: còn biết mất mặt là còn cứu được, sau đó liếc nhìn đại nha hoàn Châu Nhi bên cạnh, ý bảo nàng nên giúp tiểu cô nương thay y phục rửa mặt

Châu Nhi diện mạo xấu xí nhưng rất cơ trí, thấy vậy gật đầu, chạy đến bên giường nói với Tiêu Minh Kiểu “Quận chúa, Thế tử rất nhanh sẽ trở lại, chúng ta vẫn nên rửa mặt trước đi. Rửa sạch sẽ, thật xinh đẹp, Thế tử sẽ không còn nhớ chuyện vừa rồi nữa”

Tiểu cô nương đang lăn lộn lập tức đứng dậy, đi sang phòng bên, vừa đi vừa nói “chuyện vừa rồi là gì? sao ta không nhớ gì hết?”

Châu Nhi nín cười, Hành Cáp cũng không nhịn được nữa mà khóe miệng cong lên. Bịt tai trộm chuông gì chứ, mà thôi, ngươi cao hứng là được

Rửa mặt thay xiêm y xong, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy cả người sảng khoái, cũng rất nhanh đã quên chuyện xấu hổ vừa rồi, cao hứng ăn uống. Nàng da mặt dày, tâm tình cũng thay đổi nhanh, cáu thẹn tức giận thế nào, chỉ chốc lát là sẽ quên ngay, nhân lúc Vệ Cảnh còn đang tiếp khách, nàng liền lên giường đi ngủ

Vệ Cảnh trở lại, kinh ngạc sau đó là cười thành tiếng

Hành Cáp đang định lên tiếng, đã nghe hắn phân phó “hôm nay các ngươi cũng vất vả rồi, đều đi xuống nghỉ ngơi đi”

Hành Cáp không muốn đi. Nàng sợ mình đi rồi, tiểu cô nương đang ngủ bất tỉnh nhân sự kia sẽ bị người trước mắt ăn sạch sẽ nhưng lúc này Dạ Ninh lại cười hì hì đi vào “mời” người, một tiếng tỷ tỷ kia khiến nàng nghe mà nổi da gà

Thôi kệ đi dù sao tiểu quận chúa cũng quá ngu xuẩn, bị người ta ăn hết cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nghĩ thế, nàng liền mang theo đám người Châu Nhi đi xuống

Dạ Ninh nhìn Thế tử gia nhà mình cười ái muội rồi cũng rời đi

Trong cuối cùng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới

Vệ Cảnh đi đến bên giường, ngồi xuống, ánh mắt nhìn tiểu cô nương đang ngủ say như chết chằm chằm, trong lòng nhảy dựng lên.

Dưới ánh nến long phụng, áo ngủ màu đỏ thẫm thêu uyên ương làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, xinh đẹp động lòng người. Cổ họng hắn nhúc nhích, hai mắt tối lại, nhịn không được mà nghiêng người tới trước, lại thấy nàng đã ngủ say, nghĩ tới hôm nay nàng đã rất mệt mỏi, liền dừng lại. Đưa tay nhẹ vuốt đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó thở dài một tiếng, nở nụ cười

Mà thôi, còn nhiều thời gian. Nghĩ thế hắn liền đứng dậy đi sang phòng bên, lại không chú ý mà đá trúng cái ghế

Tiếng động đã làm tiểu cô nương giật mình tỉnh giấc

Vệ Cảnh vội bước trở lại bên giường, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng “không có chuyện gì, không cẩn thận đụng trúng cái ghế thôi, ngươi tiếp tục ngủ đi”

Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, mơ màng mở mắt, vô thức nắm lấy tay áo hắn “ngươi đã về rồi?”

Chỉ là bốn chữ bình thường lại như móng vuốt, không ngừng cào trong lòng Vệ Cảnh, khiến toàn thân hắn tê dại. Ngực căng cứng, bị vui vẻ lấp đầy, hắn hai mắt u ám nhìn nàng, hồi lâu mới khàn giọng đáp ‘ta đã trở về”

“Ah, có mùi rượu”Tiêu Minh Kiểu vội vàng ngồi dậy “ngươi uống rượu?”

“Không có, lấy trà thay rượu” Vệ Cảnh sắc mặt áy náy nói “xin lỗi, không cẩn thận đã đánh thức ngươi”

“Không sao. Ngươi không uống rượu là tốt rồi, uống rượu thương thân ah’ Tiêu Minh Kiểu dụi hai mắt, hoàn toàn thanh tỉnh “ngươi đã ăn gì chưa? Ta có để lại cho ngươi một ít, nếu ngươi đói thì mau ăn đi. Hôm nay bận rộn cả ngày, cũng mệt rồi”

Ánh mắt khẽ lướt qua cổ áo buông lỏng của nàng, sau đó nhắm mắt, ôn nhu đáp ‘được”

Ăn xong, Vệ Cảnh liền đi rửa mặt

Mới đầu Tiêu Minh Kiểu còn không có cảm giác gì, cho đến khi hắn mặc trung y từ bên trong đi ra, nàng mới nhớ ra đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ

Đêm xuân đáng giá ngàn vạn. Trong đầu không tự nhủ mà lóe lên những tình tiết trong thoại bản, tiểu cô nương chợt thấy ngực nhảy dựng lên, mặt cũng nóng lên. Đáng chết. Nàng và Vệ Cảnh là quan hệ bằng hữu thuần khiết, nghĩ tới mấy chuyện này làm gì chứ.

Chẳng biết tại sao, nàng càng nghĩ như thế càng thấy không được tự nhiên. Tiêu Minh Kiểu mờ mịt lại có chút kinh hoảng, thân thể cứng đờ ngồi trên giường, nhìn Vệ Cảnh càng lúc càng tới gần

“Cái kia, đêm nay, chúng ta…”

“Ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ trên tháp”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, nhìn đôi mắt tĩnh mịch của hắn, vội nói “sao vậy được? thân thể ngươi không tốt ah”

Vấn đề này, nàng cũng đã nghĩ tới. Chuyển thêm một cái giường nhỏ vào phòng, sau này Vệ Cảnh ngủ trên giường, nàng ngủ trên giường nhỏ là được nhưng đêm nay có rất nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ, không tiện gọi mang giường nhỏ vào lúc này, cho nên nàng nghĩ nghĩ một lát, nói “cứ để ta

ngủ trên tháp đi”

Vệ Cảnh bật cười “ta sao có thể để một cô nương như ngươi ngủ trên tháp chứ?”

Cố gắng bỏ qua hình ảnh không phù hợp trong đầu, nàng ho nhẹ một tiếng, cuối cùng nói “vậy chúng ta cùng ngủ trên giường đi, dù sao giường này cũng rất lớn”

Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, do dự nói “nhưng như thế không tốt cho ngươi”

“Có gì mà không tốt, chúng ta đã thành thân rồi mà” Tiêu Minh Kiểu quả thật cảm thấy không có gì, vỗ vỗ lên giường, thúc giục “nhanh lên, đừng lề mề nữa, dù sao ta cũng không để ngươi ngủ trên tháp đâu. Nếu ngươi thẹn thùng, chúng ta dùng chăn để phân chia ranh giới đi”

Vệ Cảnh cong môi, giống như thẹn thùng đáp ứng.

Hai người lập tức nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ

Nhưng có một người nằm cạnh mình, cho dù là cách chăn mền thì Tiêu Minh Kiểu vốn quen ngủ một mình, trong lòng cảm thấy quái dị không nói nên lời. Nàng lăn qua lộn lại, không ngủ được mà cảm giác bối rối trước kia cũng không tiêu tan

“Không ngủ được?”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai, Tiêu Minh Kiểu đơ người, nói ‘có lẽ vừa rồi mới ngủ nên hiện không ngủ được. Ngươi thế nào? sao còn chưa ngủ?’

Vệ Cảnh hỏi một đường trả lời một nẻo ‘có muốn uống chút rượu để dễ ngủ không?”

“Ý này hay đó” Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, vội vàng ngồi dậy

Cảm giác không ngủ được rất không thoải mái, hơn nữa không biết vì cái gì, rõ ràng trong lòng thấy không có gì không ổn nhưng cảm thụ được hơi thở của thanh niên bên cạnh, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên phải nhanh chóng tìm cách ngủ mới được.

Vệ Cảnh nở nụ cười, vừa xuống giường vừa nói ‘ta đi lấy”

Đêm động phòng hoa chúc, trong tân phòng sẽ có rượu ngon để trợ hứng nên rất nhanh hắn đã cầm bầu rượu và hai cái chén quay lại

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, Tiêu Minh Kiểu nhìn hai cái chén trong tay hắn, có chút kinh ngạc “sao ngươi cầm hai cái chén?”

“Ta muốn uống một chút”

“Không được, ngươi không thể uống rượu!”

Vệ Cảnh nở nụ cười “ừ, ta không uống rượu, ta uống trà”

Tiêu Minh Kiểu bán tín bán nghi “Thật ?”

“Thật ” Vệ Cảnh nói xong bỏ bầu rượu xuống, đi lấy bình trà, sau đó cười đề nghị “uống không như thế rất nhàm chán, chúng ta chơi oản tù tì đi”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên, hào hứng nói ‘hay đó. Ngươi thua uống trà, ta thua uống rượu. Không cần xấu hổ, ta rất lợi hại, ngàn chén không say ah”

Nửa khắc đồng hồ sau.

“Lại đến, haha, ngươi thua, uống…uống nhanh đi”

Nhìn con ma men mới uống mấy chén, hai mắt đã lờ đờ, Vệ Cảnh không biết nói thế nào. Vậy còn dám nói ngàn chén không say

“Uống nhanh đi. Ngươi…sao ngươi không uống?” Tiêu Minh Kiểu rất mất hứng, lớn tiếng nói “không được hép chơi ăn gian. Ai chơi ăn gian..là con chó con”

Vệ Cảnh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, uống cạn chén trà trong tay, sau đó cầm chén rượu trong tay nàng ‘được rồi, không chơi nữa, chúng ta ngủ thôi”

Tiêu Minh Kiểu đang hào hứng, lập tức từ chối “không ngủ, chơi tiếp”

“Không được, còn không ngủ, sáng mai sẽ đau đầu”

Vệ Cảnh nói xong đưa tay đoạt lấy bầu rượu trong tay nàng, ai ngờ Tiêu Minh Kiểu liền đưa hai tay lên đầu, đắc ý nói “ngươi không đoạt được”

Vệ Cảnh nhướng mày, đứng thẳng người liền đoạt được  bầu rượu trong tay nàng

Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, mím môi, tức giận nói “ngươi bắt nạt ta tay ngắn”

Vệ Cảnh nhịn không được cười thành tiếng

Đúng lúc này Tiêu Minh Kiểu đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới, miệng kêu lớn ‘rượu của ta”

Hắn không chú ý mà bị nàng đụng ngã xuống giường, lại thấy may mắn vì trước khi ngã xuống đã đặt  bầu rượu lên bàn nhỏ, nếu không cả giường đã toàn rượu, e là không ngủ được

“Rượu đâu? Rượu của ta?” tiểu ma men không tìm được rượu, mất hứng vỗ bụng hắn, bắt đầu ầm ĩ

Vệ Cảnh bị vỗ suýt chút nữa hộc máu, thấy nàng vẫn còn ầm ĩ, nhịn không được xoay người đè nàng xuống dưới thân, cuối đầu hôn lên đôi môi đỏ mềm mại của nàng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện