Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 81


trước sau

81

Người bình thường phát hiện kẻ chưa từng gặp mặt lại có địch ý với mình, tám chín phần sẽ lựa chọn âm thầm quan sát hoặc không để ý tới

Nếu Dạ Tuyết chỉ là người qua đường râu ria, không phải là một trong Thập nhị Da, Tiêu Minh Kiểu cũng sẽ làm như thế, dù sao trong kinh thành này, người có địch ý đối với nàng rất nhiều, xòe hai bàn tay đếm cũng không hết nhưng Dạ Tuyết là tâm phúc của Vệ Cảnh. Nhiều năm qua, là nàng ta và đồng bạn liên tục che chở, bảo vệ cho Vệ Cảnh. Dù bọn họ trung thành với hắn là vì lão phu nhân đã qua đời của Định Quốc công phủ nhưng Tiêu Minh Kiểu biết rõ, nhưng Tiêu Minh Kiểu biết mười hai người này đối với Vệ Cảnh rất đặc biệt. Bọn họ không chỉ là thuộc hạ, nếu không hắn sẽ không vào ngày tân hôn thứ hai đã đưa  bọn họ đến gặp nàng

Theo bản năng, Tiêu Minh Kiểu không muốn cùng Thập nhị Dạ nảy sinh hiểu lầm, vì thế nàng mỉm cười nói với Dạ Tuyết “phân phó thì không có, có điều..chúng ta có thể trò chuyện”

Dạ Tuyết vẫn tươi cười cung kính “phu nhân xin cứ nói’

Tiêu Minh Kiểu nghĩ nghĩ, làm như vô tình nói “trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa? Nếu không ngươi xinh đẹp như thế, ta chắc chắn sẽ nhớ rõ”

Dạ Tuyết có cảm giác mình bị đùa giỡn “dạ, chưa gặp mặt  bao giời”

“Vậy ngươi nghe nói qua về ta sao?”

Ngươi “thanh danh hiển hách như vậy” ai mà không nghe nói tới chứ,Dạ Tuyết tiếp tục mỉm cười “nghe qua”

Tiêu Minh Kiểu ngượng ngùng nói “danh tiếng của ta ở bên ngoài cũng không tốt lắm”

Đâu chỉ không tốt, Dạ Tuyết mí mắt khẽ nhúc nhích, cười nói ‘ba người thành hổ, phu nhân không cần để ý”

Tiêu Minh Kiểu đảo mắt “ngươi thực sự nghĩ như vậy? ngươi…”

Còn chưa nói xong, Vệ Cảnh đã trở về, nàng có chút tiếc nuối, vốn có thể thăm dò xem nàng ta rốt cuộc vì sao có địch ý với mình ah. Tuy nhiên cũng không phải là chuyện lớn gì, nàng cũng không để tâm, theo Vệ Cảnh ăn cơm trưa rồi cùng rời đi

Nhìn theo thân ảnh hai người đi xa, Dạ Song nói với Dạ Tuyết từ tươi cười bỗng nhiên sụp đổ ‘ta thấy vị tiểu chủ mẫu này thật tốt, gia chúng ta xem ra không giống là đơn phương tình nguyện”

Dạ Tuyết mắt hoa đào khẽ nhướng lên, hàm xúc không rõ, hừ một tiếng “được hay không thì gia cũng đã cưới nàng rồi”

Dạ Song biết tâm ý của nàng, lắc đầu nói ‘ngươi biết thì tốt. Xem ra gia rất thích nàng, nếu không sẽ không…tóm lại ngươi chú ý một chút, đừng để gia mất hứng”

Dạ Song còn chưa nói hết lời, Dạ Tuyết đã sầm mặt, nhưng cuối cùng vẫn không cam nguyện gật đầu

Bên này,Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh vừa đi về vừa tán gẫu

“Trong thư kia viết gì vậy?ta thấy sắc mặt bọn họ rất nghiêm túc”

“Sản nghiệp thuộc Thính Âm các đã xảy ra chút vấn đề, không có gì đáng ngại. Kiểu Kiểu không cần lo lắng”

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Dạ Tuyết thật xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy phi tử trong hậu cung của hoàng bá phụ. Ngực lớn, khụ..ý ta là dáng người nàng thật tốt nha”

Cúi đầu nhìn tiểu cô nương bộ dáng háo sắc, hai mắt tỏa sáng, còn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, Vệ Cảnh buồn cười không thôi “cho nên?”

Tiêu Minh Kiểu liếc nhanh dò xét hắn “không có cho nên, ta chỉ là cảm thấy nàng không thích ta lắm. Có lẽ vì ta cũng rất xinh đẹp, có câu một núi không thể chứa hai hổ mà”

Tự kỷ quá mức. Vệ Cảnh nhịn không được cười thành tiếng, hồi lâu mới chậm rãi nói ‘ai nói, ngươi đẹp hơn nàng”

Tim Tiêu Minh Kiểu nhảy dựng lên, miệng cười đến tận mang tai “ngươi có mắt nhìn đó”

“Tại hạ chỉ ăn ngay nói thật thôi”

“Haha, Vệ Dập Chi, miệng ngươi ngày càng ngọt nha”

Hai người vừa đi vừa cười đùa, rất nhanh đã đến Định Quốc công phủ

Sau này Tiêu Minh Kiểu không nhắc tới Dạ Tuyết nữa, cũng chỉ là người ngoài hiếm khi gặp mặt, hai người lại không có mâu thuẫn gì, dù nàng hiếu kỳ muốn biết vì sao nàng ta không thích mình cũng không muốn nàng ta có hiểu lầm gì nhưng cũng không để trong lòng. Vệ Cảnh đã biết chuyện, nếu sau này nàng và Dạ Tuyết thực sự có tranh chấp, hắn cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý

Ăn cơm tối xong, đi tản bộ trong sân một lát, hai người liền rửa mặt đi ngủ. Không ngờ lúc này phòng bếp đưa đến một chén canh thập toàn đại bổ, nói là Định Quốc công phân phó, muốn Thế tử gia mỗi tối trước khi đi ngủ uống một chén

Tiêu Minh Kiểu đương nhiên không tin, Định Quốc công trước giờ đều mặc kệ chuyện hậu trạch, làm gì có tâm tư tỉ mỉ như thế, lập tức bảo Hành Cáp đi điều tra, kết quả không ngoài suy đoán của nàng,canh bổ kia là do Cát thị sai người chuẩn bị

“Ngươi đừng nên uống, nương ngươi đột nhiên như thế…rất dọa người”

Đã thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, Vệ Cảnh nghe vậy, nở nụ cười “được, nghe ngươi”

Tiêu Minh Kiểu nhìn chén canh đen thùi lùi trên bàn, như có điều suy nghĩ nói ‘ngươi nói xem, nàng rốt cuộc muốn làm gì?chẳng lẽ thực sự là lương tâm trỗi dậy, nên muốn đền bù cho ngươi?”

Hành Cáp đã nghiệm qua, xác nhận canh kia không có độc cũng không có vấn đề gì

Vệ Cảnh nhắm mắt, đang muốn lên tiếng, Tiêu Minh Kiểu đã vỗ tay nói “thế này đi, chúng ta cho con chuột uống canh này, xem nó phản ứng thế nào. Có những loại độc mãn tính không thể tra trong chốc lát mà ra, chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Hơn nữa chúng ta có thể thông qua phản ứng của con chuột mà đoán ra mục đích thực sự của nương ngươi. Nàng thay đổi lớn nhu thế, chúng ta lại không nắm được điều gì, rất bất an”

Vệ Cảnh đương nhiên không phản đối

Xử lý xong chén thuốc bổ đó, hai người liền đi ngủ, nhưng mà…

“Ai cướp được thì là của người đó. Hừ, ngươi mau ngoan ngoãn lên giường đi ngủ đi, tháp này là

của ta”

Nhìn tiểu cô nương nằm sấp trên tháp, dù thế nào cũng không chịu tránh ra, Vệ Cảnh hai mắt lóe lên, bất đắc dĩ thở dài “đã thống nhất ta ngủ tháp, ngươi ngủ giường”

Tiêu Minh Kiểu đảo tròng mắt, giở trò “thống nhất khi nào? sao ta không nhớ có việc này?”

“Con chuột? Chỗ nào?” Tiêu Minh Kiểu lập tức ngồi bật dậy,chưa kịp phản ứng đã thấy bên hông căng thẳng, vừa hoàn hồn liền thấy tháp đã bị Vệ Cảnh đoạt lấy. Tiểu cô nương vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ vào hắn, dậm chân nói “xảo trá”

“Ngoan đi, mau đi ngủ’ Vệ Cảnh cong môi, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt hắn giống như mạ một lớp vàng đồng thời cũng làm lộ vẻ gầy gò của hắn

Tiêu Minh Kiểu trong lòng cảm thấy thương tiếc, đảo tròng mắt, đột nhiên dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai,cúi người xuống, bế hắn ném lên giường, cười ha ha “khi sức mạnh quyết định thì mọi âm mưu quỷ kế đều là cọp giấy”

Vệ Cảnh không kịp chuẩn bị chỉ có thể bó tay

“Được rồi, không cho phép cử động nữa. Ngươi tranh không hơn ta, mau ngủ đi”

“Không được” Vệ Cảnh ngồi dậy, cố gắng xem nhẹ việc mình bị một tiểu cô nương ôm ném lên giường “ta không yên tâm để ngươi ngủ trên tháp, như thế cũng sẽ ngủ không ngon”

Tiêu Minh Kiểu cảm thấy rối rắm “vậy phải làm sao?dù sao ta cũng không thể để ngươi ngủ trên trường kỷ, nơi này sao có thể thoải mái bằng giường, thân thể ngươi vốn không tốt, không chịu nổi lăn qua lăn lại như thế”

Vệ Cảnh trầm mặc một lát, do dự nói “hay là…cùng nhau ngủ trên giường đi?”

Nghĩ đến chuyện tối qua, tiểu cô nương trong lòng chột dạ lại có chút do dự nhưng cả hai không ai thuyết phục được ai,cứ giằng co mãi cũng không tốt, hơn nữa tối qua do nàng uống rượu mới khinh bạc người ta, nên cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng

Vệ Cảnh không dấu vết cong môi lên

Sau đó, mỗi sáng đều là Tiêu Minh Kiểu tỉnh lại trong lòng Vệ Cảnh. Mới đầu nàng còn có chút không được tự nhiên, nhưng nàng lại không thể thay đổi “thói quen” của Vệ Cảnh nên dần dần cũng thích ứng. Dù sao hắn cũng chỉ ôm nàng, không có làm chuyện gì khác, hơn nữa dáng người hắn thon dài, tuy hơi gầy nhưng lồng ngực cũng rất rộng lớn, nằm ngủ trong lòng hắn vẫn rất thoải mái

Đối với chuyện này, Hành Cáp chỉ có một suy nghĩ: ngây ngốc đến mức như thế, không ăn ngươi thì ăn ai?

Vài ngày không về nhà, trong lòng Tiêu Minh Kiểu rất nôn nóng, cho nên sáng sớm hôm nay vừa rời giường ăn điểm tâm xong liền kéo Vệ Cảnh ngồi xe ngựa hồi Phúc vương phủ

Xa xa nhìn thấy béo lão cha dắt tay tiểu béo đứng chờ ở cửa, hốc mắt nàng liền cảm thấy chua xót, lẩm bẩm ‘sau này vẫn không nên thành thân, ở nhà bồi bên cạnh phụ vương là tốt nhất”

Vệ Cảnh ở bên cạnh nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng vừa buồn cười lại có chút bất đắc dĩ. Một chút tự giác về việc mình đã thành thân cũng không có

Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước đại môn Phúc vương phủ, Tiêu Minh Kiểu nhớ người nhà, không đợi người đỡ đã vén váy nhảy xuống xe, tựa như chim sẻ bay về phía hai người “phụ vương, tiểu béo”

“Kiểu Kiểu. Khuê nữ bảo bối của ta”

‘Tiểu tiên nữ cô cô, các ngươi đã về rồi, Chu Chu chờ đến dài cổ ah”

Mới mấy ngày không gặp, một già một trẻ lại làm như cách biệt mấy năm, vừa thấy mặt nhau đã kích động như thế. Vệ Cảnh mỉm cười, trái tim nguội lạnh lại mềm nhũn ra

Lúc này xe ngựa của Vĩnh An bá phủ cũng rất nhanh chạy đến gần, ba người lại cao hứng kéo nhau đi qua, liên tục gọi tên Tiêu Minh Yên

Tiêu Minh Yên trầm tĩnh hơn, cười nói “vào nhà trước đi” mới khiến Phúc vương vì tưởng niệm khuê nữ mà gần như muốn khóc thu hồi nước mắt, mang mọi người vào phủ

Hai vị tân lang hoàn toàn bị xem nhẹ nhìn nhau một cái rồi cất bước đi theo

“Muội phu, nhạc phụ đại nhân có chút đáng thương ah”

Nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý của bằng hữu tốt thật chướng mắt, vì thế Vệ Cảnh không thèm để ý tới hắn

Tiết Phong nghĩ tới hai ngày qua cùng Tiêu Minh Yên sống ngọt ngào như mật, khuôn mặt hồng hồng, cười ngây ngô, còn cho Vệ Cảnh ánh mắt đồng tình: nhìn bộ dạng ngươi thế này là biết chưa được ăn thịt rồi, thật đáng thương

Vệ Cảnh: ăn thị thì có gì hay? Còn vênh váo nữa, sau này sẽ để cho ngươi muốn ăn cũng không được

Biết rõ người này xấu xa âm hiểm,Tiết Phong không dám đối cứng với hắn, quay đầu, cười ngây ngô, đi theo thê tử nhà mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện