Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 83


trước sau

83

“Phụ vương… Ngươi không hạ bã đậu với bọn họ chứ?” Tiêu Minh Kiểu cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng không nghĩ tới dưa hấu vì Phúc vương đã xóa dấu vết

Phúc vương đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc, trừng mắt kêu oan ‘nói bậy.Ta là dạng người vậy sao”

“Ngươi chính là vậy ah” Tiêu Minh Kiểu chạy tới nhéo nhéo cằm hắn “Vệ Cảnh thân thể không tốt, không cho ngươi tùy tiện trêu chọc hắn. Ngươi muốn thì trêu chọc tỷ phu đi, hắn mới thực sự là sói con bắt cóc khuê nữ của ngươi ah”

Phúc Vương “…”

Tiêu Minh Yên “…”

Cảm giác: chúng ta biết rõ nàng là thành thân thật, chỉ có nàng cho rằng mình thành thân giả, thực sự là một lời khó nói hết

Tiêu Minh Kiểu lại không biết bọn họ đang nghĩ gì, ranh mãnh cười “có điều cũng đừng chỉnh quá ác nha, nếu không a tỷ sẽ đau lòng”

Tiêu Minh Yên đỏ mặt, mắng nàng “lại muốn bị chọt lét phải không?’

Tiêu Minh Kiểu lập tức thu lại tươi cười, nghiêm trang nói ‘tiểu nhân không dám, Quận chúa bớt giận”

Tiêu Minh Yên nhịn không được bật cười, nhéo nhéo mũi nàng “ngươi nha”

Bên này ba cha con cười đùa vui vẻ, bên kia hai tân lang vừa trút bầu tâm sự xong lại giương cung bạt kiếm

“Chúng ta tuyệt giao đi” Tiết Phong sầm mặt nói

Vệ Cảnh liếc hắn một cái, không lên tiếng

“Nói thế nào cũng là huynh đệ một hồi, ngươi lại bán đứng ta vào thời khắc mấu chốt” thanh niên tướng mạo hung dữ đau lòng lên án “ta vừa rồi…suýt chút nữa tè ra quần, ngươi có biết hay không?”

Nhớ tới quẫn cảnh vừa rồi, Vệ Cảnh khóe miệng co rút lại cây ngay không sợ chết đứng, cãi lại ‘người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi ta cũng chỉ biểu đạt tình hình thực tế, không nói gì khác”

Nhìn hắn ra vẻ:ta đã phúc hậu, lại nhớ tới người này lòng dạ hiểm độc, cố ý chuyển đề tài viên phòng và ngoại tôn lên người mình, làm cho béo nhạc phụ tức giận, trút hết toàn bộ lên người hắn, hại hắn suýt chút nữa tè ra quần ngay tại chỗ. Tiết Phong dựng mày, nhịn không được xắn tay áo ‘đánh một trận đi, ta không thể nhịn ngươi được nữa”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn hắn ‘không muốn sau này gặp nhạc phụ đại nhân một lần lại tiểu ra quần một lần thì mau câm miệng lại’

Tiết Phong:…đánh chết hắn có được không?

Vì hai hôn sự này đều do Long Đức đế ban hôn, nên ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, hai đôi tân phu thê liền tiến cung tạ ơn

Long Đức đế vừa nghỉ trưa dậy, thấy hai chất nữ đưa phu quân đến, rất là cao hứng nhưng rất nhanh lại thấy đau lòng “để lại cho trẫm chút ít, đừng có lấy hết ah”

Vô lực nhìn tiểu chất nữ mang theo phu quân, tỷ tỷ và tỷ phu điên cuồng vơ vét tư khố của mình, Long Đức đế đau lòng muốn chết, thầm mắng Tiêu Minh Kiểu không có lương tâm lại phỉ nhổ bản thân. Đã thành thân còn nhòm ngó tư khố của hắn, đã biết tiểu nha đầu kia sẽ không thủ hạ lưu tình còn mềm lòng đáp ứng nàng

Hoàn toàn không tưởng tượng được Long Đức đến ngày thường nghiêm túc thận trọng lại ở trước mặt hai chất nữ là bộ dạng này. Tiết Phong ngẩn ngơ. Vệ Cảnh thái độ lạnh nhạt, dung túng nhìn Tiêu Minh Kiểu, thừa dịp nàng không chú ý liền đem bảo bối mà nàng vơ vét được thả lại chỗ cũ, khiến Long Đức đế vui mừng không xiết, hận không thể ôm hôn đứa bé hiểu chuyện này. Có điều hắn không biết chẳng qua những thứ này đối với Vệ Cảnh chẳng có tác dụng gì, nếu không…

Hồi lâu, Tiêu Minh Kiểu mới hài lòng rời khỏi tư khố của hoàng bá phụ. Tiêu Minh Yên am hiểu chiến thuật cho tát một cái cho một quả táo liền đưa ra điểm tâm do mình tự tay làm, trấn an con tim đang rỉ máu của Long Đức đế, sau đó bốn người cáo từ xuất cung

Trước khi xuất cung, Tiêu Minh Kiểu chạy vội đến bên Long Đức đế, nói nhỏ vài câu, khiến hắn nghe xong, mặt già đỏ lên, vừa giận vừa buồn cười

Gì mà ‘hoàng bá phụ đã lớn tuổi rồi, phải bảo trọng long thể, dù tú nữ mới tiến cung xinh đẹp trẻ trung thì cũng phải kiềm chế một chút” đây là lời một tiểu nha đầu có thể nói sao.Có điều nghĩ tới nàng cũng là quan tâm mình, Long Đức đế vẻ mặt nhu hòa, vui vẻ. Hai ngày nay thân thể của hắn quả thật có chút mệt mỏi nhưng không phải vì tú nữ mới tiến cung miệt mài quá độ, mà là…

Không biết nghĩ tới điều gì, hắn cười khổ, trong lòng cực kỳ phức tạp. Đều là ma chướng ah

Khi ra cung cũng không còn sớm, hai tỷ muội chia tay ở ngay cửa cung

“A tỷ, sáng mốt ta sẽ đến thăm ngươi, ngươi nhớ chuẩn bị thức ăn ngon chờ ta nha”

‘Biết rồi, mau về nghỉ ngơi đi”

Nhìn tỷ tỷ và tỷ phu đi xa, Tiêu Minh Kiểu quay đầu nói với Vệ Cảnh “chúng ta cũng về nhà sao?”

Về nhà sao? đáy lòng mềm mại lại “được”

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh. Tiêu Minh Kiểu vui rạo rực lấy bản tịch đơn lẻ đưa cho Vệ Cảnh ‘xem hết, chúng ta lại hỏi hoàng bá phụ lấy cái mới”

Nhớ tới biểu tình muốn khóc mà vẫn phải nhịn của Long Đức đế, Vệ Cảnh rất đồng tình, gật đầu nói ‘được”

“Haha, những thứ này đều là của ta’ tiểu cô nương hai mắt tỏa sáng, ánh mắt tham lam nhìn bảo bối trong lòng, cẩn thận sờ hết cái này đến cái khác

Bên ngoài rất náo nhiệt, nàng vén rèm cửa nhìn nhìn ‘đi nhầm đường rồi, về nhà của ta mới đi đường này, còn về nhà ngươi thì không phải nha”

‘Không có đi nhầm’ Vệ Cảnh nhìn nàng, khóe môi cong lên, không nhiều lời cho đến khi xe ngựa dừng lại trước một tiểu viện, mới chậm rãi giải thích trong cái nhìn soi mói của Tiêu

Minh Kiểu “đây là tiểu viện ta mới mua, nếu ngươi không muốn ở trong phủ, chúng ta liền đến đây ở”

Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc đến ngây người “ngươi…ngươi lại mua tiểu viện kế bên vương phủ chúng ta?”

Vệ Cảnh gật đầu, nhìn đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ của nàng, nhịn không được đưa tay xoa khuôn mặt trắng nõn của nàng ‘đêm nay ở đây đi, được không?”

“Được” Tiêu Minh Kiểu hưng phấn tới mức nhào lên ôm chặt hắn ‘Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, ngươi thật tốt”

“Như tế này đã cho là tốt?” dù bị siết đau nhưng thê tử chủ động yêu thương nhung nhớ, chút đau đớn này có thể chịu được “vậy nếu ta mở cánh cửa liên thông giữa hai bên thì sao?”

“Hả? Vệ Cảnh, Vệ Dập Chi. Ta yêu ngươi chết mất”

Dù biết nàng chỉ vô thức nói bậy, tâm của Vệ Cảnh vẫn như bị vật gì đó hung hăng đụng trúng, tầng tầng rung đỗng. Hắn nhịn không được duỗi tay ôm eo nàng, thấp giọng nở nụ cười ‘thật?”

“Thật cái gì?” Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, vội buông hắn ra, mặt nóng lên “không phải, ý ta là…ta muốn nói ngươi rất tốt, ta cảm ơn ngươi. Như thế này rất giống như ta còn ở nhà, chưa từng gả ra ngoài. Phụ vương cũng sẽ không cô đơn. Hì hì, Vệ Dập Chi,ngươi sao có thể tốt như  vậy chứ”

Nàng vui vẻ như thế khiến Vệ Cảnh có cảm giác mình làm gì đều đáng giá. Hắn cười, vuốt đầu nàng, dắt tay nàng đi vào nhà “đến xem tân phòng của chúng ta đi, có chỗ nào không thích, sai người đổi”

“Được. Có điều chúng ta vừa thành thân đã đến đây ở, có vẻ không tốt lắm ah” cha mẹ còn sống thì không thể phân gia

“Một tháng, ở nơi này một nửa sẽ không sao”

“Tốt quá”

Hai người ăn cơm tối ở Phúc vương phủ, lúc trên bàn ăn, Tiêu Minh Kiểu mới biết những gì Vệ Cảnh đã nói với béo lão cha hôm bọn họ thành thân, thì ra là đáp ứng sẽ đến ở ngay sát bên cạnh, khó trách phụ vương sảng khoái cho đi như vậy

“Ngươi quá thông minh , nhất định phải khen ngươi!”

‘Quá khen, ăn món này không?”

“Ăn!”

Nhìn hai người vừa ăn cơm vừa kề tai nói nhỏ, rõ ràng là không làm gì nhưng lại khiến người ta chói mắt, Phúc vương cảm thấy tức ngực vô cùng. Hắn vốn định cơm nước xong sẽ lưu khuê nữ ở lại trong chốc lát nhưng lúc này liền đổi ý, khoát tay bảo bọn họ mau đến cách vách nghỉ ngơi

Trở lại chủ viện, hai người chuẩn bị nghỉ ngơi. Tiêu Minh Kiểu lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện ‘đúng rồi, ở đây không có người của mẫu thân ngươi, chúng ta có thể chia ra ngủ ah”

Vệ Cảnh thong thả bỏ khăn lau mặt xuống, áy náy cười “tiểu viện này là ta nhờ phụ thân bỏ tiền ra mua, nên…”

Tiêu Minh Kiểu cũng không thất vọng lắm, nhún vai tiếp nhận “vậy cũng chỉ có thể tiếp tục cùng nhau ngủ”

Vệ Cảnh cong môi ‘ân”

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

Tiêu Minh Kiểu tò mò hỏi ‘ai vậy? vào đi”

Cửa bị đẩy ra, một cô gái dáng người uyển chuyển, dung mạo diễm lệ  bưng thứ gì đó đi vào

“Gặp qua gia, phu nhân” cô nương này là Dạ Tuyết

“Đến .” Vệ Cảnh nhàn nhạt gật đầu, nói với Tiêu Minh Kiểu ‘sau này Dạ Tuyết sẽ quản lý tiểu viện này, ngươi có chuyện gì cứ sai nàng làm”

Dạ Tuyết là một thành viên trong Thập nhị Dạ, để nàng đến đây làm quản gia chẳng phải là đại tài tiểu dùng sao?Tiêu Minh Kiểu có chút kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều,Vệ Cảnh an bài như thế đương nhiên có dụng ý của hắn

“Hai cái chén này là gì vậy?” Tiêu Minh Kiểu bị hai cái chén trong tay Dạ Tuyết hấp dẫn ‘thơm quá”

“Chén bên trái là canh dưa hấu do thuộc hạ tự tay làm. Trước kia, khi vào hè, mỗi tối trước khi ngủ, gia đều ăn một chén. Chén bên trái ’Dạ Tuyết khẽ mỉm cười “là canh táo đỏ nấm tuyết mà thuộc hạ chuẩn bị cho phu nhân”

Vĩnh viễn không muốn nghe đến hai tử dưa hấu, Vệ Cảnh lặng lẽ nhíu mày. Tiêu Minh Kiểu lại cao hứng nói ‘canh dưa hấu?trước kia ta chưa từng ăn. Vệ Cảnh, ta có thể ăn không? ngươi ăn canh táo đỏ nấm tuyết, chúng ta đổi cho nhau”

“Được”

Tươi cười của Dạ Tuyết liền cứng đờ, không dấu vết nhăn mày. Gia cũng quá chìu Quận chúa, còn Quận chúa…

“Ăn ngon thật. Dạ Tuyết, tay nghề của ngươi thật tốt. Cái này làm thế nào mà ăn ngon vậy”

Đừng tưởng nói thế thì ta sẽ thích ngươi. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Tiêu Minh Kiểu đang thật lòng tán thưởng và Vệ Cảnh mặt mày ôn nhu đang nhìn nàng, Dạ Tuyết mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không nói ra


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện