Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 96


trước sau

96

Thu Linh và Tần Vu rời đi không bao lâu, bên dưới lại vang lên tiếng bước chân. Lần này hẳn là Vệ Cảnh rồi. Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, nhón chân, trông mong nhìn xuống

Tiếng bước chân ngày càng gần, càng gần, cuối cùng…

“Kiểu Kiểu?”

Nhìn thanh niên đi ra từ bóng tối nơi khúc quanh, đạp ánh lửa đi về phía mình, tiểu cô nương liền nhảy dựng lên, hai tay vô thúc nắm chặt làn váy.

Đến ! Hắn đến !

“Sao lại đứng đây?không phải nói sẽ chờ ta trên đỉnh núi sao?” Vệ Cảnh hơi thở phập phồng, hiển nhiên là có chút mệt mỏi,nhưng thần sắc của hắn lại rất thong dong, mỉm cười đi tới, vô cùng tự nhiên ngẩng đầu lên đưa tay vuốt sợi tóc bên tai nàng

Tiêu Minh Kiểu vốn định đưa hắn lên núi tạo bầu không khí sau đó sẽ tìm cơ hội thổ lộ, lại nghĩ tới biểu ca nhà mình cũng đã theo đuổi thê tử thành công, nàng cũng có chút kiềm nén không được. Mặc kệ, ngay lúc này thôi

“Ta….ta có lời muốn nói với ngươi”

“Ừ” Vệ Cảnh lông mi dài lóe lên, lưu quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía, nghiêng người về phía nàng, cười nói “vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi”

“Không, ngươi đợi sau đi” tim Tiêu Minh Kiểu đập mạnh, không nghe được hắn nói gì, đưa nắm chặt tay hắn “để ta nói trước đi, ta nói trước”

Đau đớn trên cánh tay khiến tươi cười của Vệ Cảnh cứng đờ, há hốc mồm nhưng Tiêu Minh Kiểu không cho hắn cơ hội mở miệng, hít sâu một hơi dùng khí thế thấy chết không sờ, la lớn ‘ta thích…”

Ầm ầm! Đột nhiên tia chớp như lưỡi dao sắc bén muốn bổ đôi bầu trời đêm như mực, tiếp theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc, giọt mưa lớn như hạt đậu lập tức rơi xuống khiến Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc đến ngây người. Đột nhiên xuất hiện giông tố, đó chính là dị tượng, là có điềm xấu, nàng chỉ muốn thổ lộ thôi, lại khiến thiên lý khó dung vậy sao?

“Xuống núi trước đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh”

Vệ Cảnh cởi áo khoác phủ lên người nàng, kéo tay nàng bước nhanh xuống núi, Tiêu Minh Kiểu mới phục hồi tinh thần “không được, ngươi mau mặc áo khoác vào đi, gần đây trời lạnh, nếu ngươi lại mắc mưa, nhất định sẽ ngã bệnh” vừa nói vừa cởi áo khoác trả cho hắn, lại nhìn chung quanh tìm chỗ tránh mưa. Lúc này nàng không nghĩ tới chuyện thổ lộ nữa mà chỉ muốn ân cần hỏi thăm cả nhà lão thiên gia

“Ta đã xem qua, chung quanh toàn là vườn cây ăn quả, không có chỗ tránh mưa” duỗi tay ôm nàng vào lòng, Vệ Cảnh một lần nữa dùng áo khoác che trên đầu nàng ‘ta không sao, xuống núi rồi nói sau, được không?ân?”

Một tiếng ân của hắn khiến Tiêu Minh Kiểu nghe mà chân mềm nhũn, nhịn không được gật đầu đáp ứng nhưng nhớ tới hắn đi hai bước liền thở dốc suy yếu liền giật mình thanh tỉnh lại

“Không được, ngươi không thể mắc mưa” bọn họ đang ở lưng chừng núi mà mưa ngày càng lớn, nếu cứ chậm rãi chạy xuống thì chắc chắn sẽ ướt đẫm. Tiêu Minh Kiểu lòng như lửa đốt, nhìn nhìn chung quanh, hai mắt lóe lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay bồng hắn lên

Vệ Cảnh không đề phòng, chỉ có thể đơ người

“Ta chạy nhanh hơn, ta cõng ngươi xuống, như thế này chúng ta đỡ bị mắc mưa hơn. Ngươi dùng áo khoác kia che lên đầu như vậy hai ta coi như được che rồi” thềm đá rất rộng, Tiêu Minh Kiểu sợ đi nhanh sẽ bị trượt chân, nói xong liền chay nhanh như bay

“Kiểu Kiểu, nghe ta nói, thả ta xuống trước”

“Ngươi nói gì? tiếng mưa rơi quá lớn, ta nghe không rõ…”

Vệ Cảnh “…”

Bậc thang không dễ đi, mưa lại to, sợ nàng bị ngã, hắn không dám giãy dụa, đành phải nhận mình nằm trên cái lưng nhỏ xinh của nàng, được nàng cõng xuống núi

“Đến chân núi rồi, thả ta xuống đi” Vệ Cảnh tâm tình cực kỳ phức tạp, nhìn tiểu cô nương đang thở phì phò trước mặt, ngực nóng đến lợi hại. Hắn đưa tay xoa khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của nàng, buồn cười lại đau lòng hỏi ‘mệt lắm đúng không?”

“Không mệt, ta khí lực lớn ah” lúc này Hành Cáp nhớ ra tiểu quận chúa nhà mình đang ở trên núi, liền mang dù  đi tới. Tiêu Minh Kiểu lau mặt, nhận lấy cây dù, sau đó kéo tay Vệ Cảnh chạy tới phòng khách cách đó không xa vừa nói “Hành Cáp tỷ tỷ, mau bảo người mang ít nước nóng, còn có canh gừng, quần áo sạch sẽ nữa”

Trời đông mưa lạnh, Hành Cáp không dám trì hoãn, nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi

“Mau, mau..mau cởi quần áo ướt trên người ra đi” vừa vào phòng, Tiêu Minh Kiểu liền nói với Vệ Cảnh

Vệ Cảnh gật đầu “ngươi cũng thay đi”

“Ừ” Tiêu Minh Kiểu nhìn chung quanh, thấy có một bình phong hoa cúc liền vô thức đi ra phía sau thay quần áo. Lúc đầu nàng không nghĩ nhiều nhưng cởi được một nửa, đột nhiên nhớ tới mục đích đêm nay, nàng còn chưa thổ lộ ah.

Nghĩ tới kế hoạch mình tỉ mỉ sắp đặt lại bị một cơn mưa phá hủy, nàng cảm thấy nghẹn khuất, nhịn không được chửi ầm lên. Lão tặc thiên, tên khốn kiếp. Mỗi một chiếc đèn lồng trong đình kia đều là nàng tự tay treo, nàng còn sai người chuẩn bị pháo hoa, chờ tỏ tình với Vệ Cảnh thành công thì cùng nhau xem.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tiêu Minh Kiểu vểnh tai nghe, hóa ra là Hành Cáp sai người đưa  canh gừng, nước nóng và quần áo tới

Nước nóng…đợi chút, nàng biết mình nên làm thế nào rồi, tròng mắt xoay chuyển, trong đầu đã có chủ ý

Đêm nay, nàng nhất định phải

bắt được Vệ Cảnh

Vệ Cảnh thấy mình đã thay xong quần áo lâu rồi mà Tiêu Minh Kiểu vẫn chưa đi ra, liền gọi “Kiểu Kiểu?xong chưa?”

Tiêu Minh Kiểu trả lời là một tiếng bịch vang thật lớn, còn khoa trương kêu lên “ai da, đau chết ta”

“Kiểu Kiểu?”

Quả nhiên Vệ Cảnh nhanh chóng vọt vào như nàng nghĩ. Tiêu Minh Kiểu trong lòng vui mừng, người chỉ mặc cái yếm liền nhào vào lòng hắn

‘Không cẩn thận dẫm lên váy, suýt chút nữa ngã xuống…”

Nhìn tiểu cô nương trong lòng mặt hồng như thoa son, hai mắt trong suốt như nước, đôi mắt tĩnh mịch của Vệ Cảnh đột nhiên tối xuống

Tim Tiêu Minh Kiểu đập nhanh hơn, nàng có chút thẹn thùng nhưng nhiều hơn là vui vẻ và đắc ý, còn có gì trực tiếp hơn là câu dẫn hắn để hắn hiểu được tâm ý của mình chứ? Nhìn đi, không phải hắn đỏ mặt sao?

Nàng lấy hết dũng khí, cọ cọ bộ ngực mềm mại vào cánh tay hắn, cố gắng hồi tưởng những cảnh tượng trong xuân cung đồ và tiểu thuyết mà nàng đã xem qua, nhướng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng gọi “Dập Chi ca ca”

Xương cốt bỗng nhiên tê rần, cổ họng Vệ Cảnh khẽ nhúc nhích, hai mắt tối tăm nhìn nàng

Tiêu Minh Kiểu trong lòng mừng thầm, đang tiếp tục tấn công, hắn đã duỗi tay bồng nàng lên. Nàng mới đầu cả kinh, sau đó lập tức có phản ứng. Đây chẳng phải là hắn nhịn không được thú tính đại phát sao? nhưng mà..nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý ah. Có điều…viên phòng cũng tốt, như thế thì hắn chạy không thoát

Trong lúc nàng vừa mong đợi vừa khẩn trương, nghĩ ngợi lung tung, thân thể đột nhiên trầm xuống, hoàn hồn nhìn lại thì thấy hắn lấy chăn phủ lên người nàng

Nhìn tiểu cô nương mặt mày ngây dại, không nén nổi thất vọng, Vệ Cảnh buồn cười, nhịn không được cúi đầu nắm cằm nàng, khẽ cắn lên môi nàng một cái như trừng phạt “chờ”

Tiêu Minh Kiểu ngây người. Vệ Cảnh hô nàng? Hắn chủ động không nàng? Không phải là nàng mong chờ quá nên nảy sinh ảo giác sao?

Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng ánh đèn leo lét. Vệ Cảnh lấy từ trong tay áo ra một hộp ngọc nhỏ đặt vào tay nàng, ôn nhu nói “lễ vật sinh nhật, mở ra xem đi”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ nhìn cái hộp trong tay, hoảng hốt nói ‘không phải ngươi đã đưa lễ vật cho ta rồi sao?”

Vệ Cảnh đã tặng nàng đôi chim công trắng chỉ có trong truyền thuyết, khi đó nàng vui đến mức suýt chút nữa nhào vào người hắn

“Đây mới là vật quan trọng”

Quan trọng? Tim Tiêu Minh Kiểu nhảy dựng lên, có chút khẩn trương mở hộp ngọc ra “đây là…ngọc bội mà ngươi thường xuyên mang trên người mà?”

Vệ Cảnh gật đầu, nhẹ giọng nói “ngọc bội này tên là Tam Sinh, truyền thuyết có thể cùng người mình yêu định ra tình duyên ba đời. Nó là tín vật định tình của tổ phụ và tổ mẫu, trước khi lâm chung, tổ mẫu đã giao lại cho ta, nói sau này ta gặp được cô nương mình yêu thích thì đưa ngọc bội này cho nàng”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ nhìn hắn, mặt đỏ bừng. Hồi lâu mới nhảy dựng lên “ngươi là…ta không nghe lầm chứ?ngươi đang thổ lộ với ta sao? có đúng không?”

Vệ Cảnh không nhịn được nữa, bật cười, duỗi tay ôm tiểu cô nương vì kích động mà khuôn mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn vào lòng, một lần nữa đắp chăn thật kỹ cho nàng để ngừa cảm lạnh, sau đó nhìn nàng, nghiêm túc nói “đúng, ta đang thổ lộ với ngươi. Cho nên Quận chúa, ngươi nguyện ý gả cho ta, cùng ta định ra tình duyên ba đời không?”

“Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý” Tiêu Minh Kiểu gần như thét lên chói tai, ôm cổ hắn, cao hứng nhào qua, hôn lên miệng hắn “đừng nói ba đời, đời đời kiếp kiếp ta cũng nguyện ý”

Nhiệt tình không chút che giấu cùng tình yêu của nàng đã hòa tan những âm u, góc cạnh trong lòng hắn. Vệ Cảnh hôn trả lại nàng,cảm giác như xuân về hoa nở, vạn vật sinh trưởng

Nhưng đúng lúc này, một đôi bàn tay đột nhiên chạm vào vạt áo hắn. Vệ Cảnh sững sờ, cúi đầu

“Nhưng sao ngươi lại đột nhiên thông suốt?còn chủ động thổ lộ với ta. Không được, ta cảm giác như đang nằm mơ, nếu không…”tiểu cô nương liếm liếm miệng, dũng cảm nhìn hắn “lập tức viên phòng được không?”

Vệ Cảnh “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện