Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 97


trước sau

97

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ôn nhu, sẽ không làm đau ngươi” không nghe hắn trả lời, tiểu cô nương to gan lớn mật liền dùng sức áp hắn dưới thân. Nàng đang vui vẻ, hưng phấn nên chẳng biết đến thẹn thùng, cắn miệng hắn lung tung chẳng có bài bản gì, hai tay châm lửa bốn phía khiến toàn thân Vệ Cảnh nóng lên lại nhịn không được thấp giọng cười

Lúc này mà hắn còn cười? ai nói nam nhân chỉ nghĩ bằng nửa người dưới, mới trêu chọc một chút liền hóa thành sói hả?

Tiêu Minh Kiểu đang ngây ngốc đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn hồn thì thấy mình đã bị hắn áp dưới thân. Nàng lập tức hai mắt tỏa sáng, trong lòng kích động, miệng nhịn không được mà cười. Quả nhiên là đã hóa thành sói. Nàng vẫn rất có mị lực nha

Liếc mắt liền hiểu nàng đang nghĩ gì, Vệ Cảnh vui vẻ càng nhiều, đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ tươi của nàng, nhẹ giọng than “Trăng lên sáng này, giảo nhân liêu này; thư yểu vướng mắc này, phí sức thiểu này…”

Dù không hiểu ý nghĩa mấy câu thơ này nhưng Tiêu Minh Kiểu cũng nghe ra tình ý trong đó. Nàng nháy mắt mấy cái, miệng sắp tét đến mang tai, cố lắm mới nhịn mà không cười to, mặt mày đắc ý nói ‘ngươi đang khen ta đẹp đúng không?h hi hi, đây đều là công lao của phụ vương và mẫu phi ta, ngươi phải cảm tạ bọn họ nha”

“Ân, Kiểu Kiểu nói đúng.” Vệ Cảnh cười thành tiếng, hai mắt như phun lửa kề sát vào nàng “có điều, chuyện động phòng…”

“Hắt xì” Tiêu Minh Kiểu không kịp đề phòng, hắt xì một cái, phun nước miếng nước mũi đầy mặt Vệ Cảnh. Bầu không khí ái muội nhất thời tiêu tán, hai người trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên Vệ Cảnh bật cười thành tiếng, vùi đầu vào gáy tiểu cô nương mặt mày ngơ ngác đáng yêu

Tiêu Minh Kiểu để mặc hắn cười, oán hận nghiến răng nói “lão tặc thiên nhất định là lão nam nhân ế vợ” cho nên mới nhiều lần phá hư chuyện tốt của nàng

Vệ Cảnh cười đủ mới xoay người xuống giường, mang đến một chén canh gừng “có lẽ đã hơi nguội, mau uống để trừ lạnh đi rồi ngủ một giấc cho ngon, nếu không sẽ ngã bệnh đó”

Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn rồi nhìn chén canh gừng, vẫn chưa từ bỏ ý định ‘vậy ngươi dùng miệng đút ta uống”

Lời này rất không đứng đắn ah. Vệ Cảnh cười cong mắt, dụ dỗ thật lâu mới khiến tiểu yêu tinh này ổn định lại nhưng hắn lại không biết sở dĩ nàng chịu để yên, không phải vì hắn lời ngon tiếng ngọt hay cười rất đẹp mắt mà vì nàng chợt nhớ tới lời Cát thị nói

“Quận chúa đừng trách ta nóng lòng, chỉ là Cảnh nhi tuổi không nhỏ, thân thể lại không tốt. Không giấu gì ngươi, hắn một ngày không con nối dòng, ta một ngày không an lòng”

Đúng vậy.  Khó trách nàng câu dẫn như thế mà hắn vẫn không quá kích động, khó trách làm nam nhân mà hắn không hề chủ động với chuyện viên phòng, thậm chí ngay thời điểm mấu chốt còn cười. Nhất định là muốn dùng tiếng cười để che dấu sự chột dạ và bất lực của mình. Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Kiểu liền phiền muộn tự trách, sao nàng lại quên chuyện này chứ. Thân thể hắn chưa tốt, chuyện giường chiếu sao có thể…Chắc vừa rồi hắn rất lúng túng, khổ sở mà nàng còn không ngừng quấn lấy hắn. Thực sự là quá mức rồi

Thấy nàng uống xong canh gừng liền ngây người, Vệ Cảnh vội gọi “Kiểu Kiểu? sao vậy?”

“Không có gì, ta…hơi mệt. Ngươi cũng uống canh gừng đi, uống xong chúng ta đi ngủ”

“Được”Vệ Cảnh đáp lời nhưng lại cảm giác ánh mắt nàng nhìn hắn có chút kỳ quái

Hôm sau, Vệ Cảnh có thể khẳng định cảm giác của mình tối qua không có sai. Tiểu cô nương tối qua còn chủ động cởi áo nhào lên người hắn, hôm nay lại bao mình như bánh chưng, còn không cho hắn hôn nàng. Dù tâm tư hắn tinh tế thì trong chốc lát cũng không thể đoán được tâm tư của tiểu thê tử, liền duỗi tay ôm nàng vào lòng, cười hỏi ‘tối qua còn la hét đòi viên phòng, hôm nay thế này là sao? thẹn thùng?”

Nghĩ tới buổi chiều mình lén đi tìm Trần lão thái y nhưng hắn lại đi Tĩnh Châu, chưa biết khi nào về, Tiêu Minh Kiểu liền thở dài. Trần lão thái y luôn theo dõi bệnh tình của Vệ Cảnh, không được hắn đồng ý, nàng đâu dám làm gì, nếu không xảy ra chuyện thì biết làm sao. Tuy nhiên chuyện liên quan tới lòng tự trọng của nam nhân, dù nàng trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra ngoài, chỉ vùi mặt vào lòng hắn, cười nói ‘đúng nha, ta là người thận trọng mà”

Nàng đúng là da mặt dày vô đối, Vệ Cảnh khóe miệng co rút, hồi lâu mới nghiêm trang gật đầu “ân,có lý”

Tiêu Minh Kiểu vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn ‘ta thích bộ dáng ngươi trợn mắt nói dối”

Ôm kiều thê trong ngực, ánh mắt Vệ Cảnh tối lại, nhịn không được cúi đầu hôn nàng. Tiêu Minh Kiểu lại đưa cho hắn cái ót

“Buồn ngủ quá, chúng ta mau ngủ đi” nàng nói xong còn ngáp một cái, ra vẻ vô cùng mệt mỏi, trong lòng lại âm thầm rơi lệ:ta muốn hôn, muốn viên phòng, chưa ăn được hắn thì không thể nào an tâm ah

Nhưng không thể đem thân thể hắn ra đùa giỡn, nàng còn muốn cùng hắn qua cả đời. Vì thế xao động trong lòng nàng liền tan biến, ôm cánh tay hắn, nói

ngủ ngon

Vệ Cảnh cũng không hỏi nhiều. Nàng không muốn nói, hắn sẽ không ép, dù sao nàng sẽ không kiên nhẫn được bao lâu, sẽ rất nhanh mà tự khai ra thôi

Tuy nhiên sự thật đã giáng cho hắn một cái bạt tai vang dội. Tiêu Minh Kiểu lần này nghẹn tới hơn nửa tháng, hơn nữa còn có xu thế nghẹn thêm nửa năm, một năm nữa. Lúc này Vệ Cảnh không thể không suy nghĩ

Tiêu Minh Kiểu lại không biết được Dập Chi ca ca nhà nàng mỗi ngày ôm thê tử ngủ lại không thể làm gì, nghẹn đến vất vả thế nào, nàng lại mỗi tối đều dùng đủ lý do như mệt mỏi, buồn ngủ, nguyệt sự đến…mà từ chối. Thậm chí nhiều lần bị Vệ Cảnh đốt lữa mà xuân tâm nhộn nhạo vẫn cắn răng nhịn xuống

“Cuộc sống này quá gian nan ah. A tỷ, ngươi mau an ủi ta đi”

Nhìn tiểu muội muội nằm trên chân mình làm nũng, Tiêu Minh Yêu khẽ mỉm cười. Có thê tử ngu ngốc như ngươi, muội phu của ta thật đáng thương. Có điều viên phòng càng muộn càng tốt, Vệ Cảnh dù có đáng thương thế nào cũng không bằng muội muội nhà mình

Tiêu Minh Kiểu cười nói “có điều ta đã viết thư cho Trần lão thái y, có lẽ sáng ngày mốt sẽ nhận được hồi âm, hi vọng có tin tốt, nếu không mỗi tối đều nghẹn như vậy, quá cực khổ ah”

Tiêu Minh Yên thu hồi tươi cười, gắt nàng một cái “tiểu cô nương sao không e thẹn chút nào, huống chi đã thành thân, ngươi sợ hắn chạy mất sao?”

Trước giờ hai tỷ muội đều không giấu nhau chuyện gì, ở trước mặt tỷ tỷ, Tiêu Minh Kiểu không hề có chút xấu hổ “đúng vậy nha. Thịt, phải ăn vào bụng rồi mới chắc được. Có câu con vịt đã đun sôi còn có thể bay mà, huống chi…ta cũng có chút hiếu kỳ”

Nói tới đây, tiểu cô nương đã xem qua vô số đông cung đồ liếm miệng, cười xấu xa, kề sát tai tỷ tỷ nói ‘a tỷ, chuyện đó thực tế có cảm giác thế nào? thực sự thoải mái như trên sách nói sao?”

Tiêu Minh Yên mặt mày đỏ bừng, đưa tay đánh nàng một cái “càng ngày nói càng không giống lời người nói”

“Cái gì mà không giống chứ”tiểu cô nương bất mãn “ta chỉ là thuận miệng hỏi một ch1ut thôi”

Còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Tiêu Minh Yên khóe miệng co giật, mặt nóng lên, im lặng

“Hừ, a tỷ thay đổi, a tỷ không còn thương ta, trước kia ta hỏi gì, ngươi cũng sẽ trả lời ta”

Nhìn muội muội bất mãn kháng nghị, Tiêu Minh Yên càng không biết nên nói thế nào, suy nghĩ hồi lâu, đang tính lên tiếng thì đúng lúc này bên ngoài có nha hoàn đến báo, nói là Vệ Cảnh đến đón người

Tiêu Minh Kiểu lập tức khóe miệng cong lên, vẻ mặt đắc ý vênh váo lại giả vờ nói “thật là, đã nói hắn đừng đến đón ta rồi mà cứ nhất định đến”

Tiết Phong bận rộn nhiều việc, đã mấy ngày rồi Tiêu Minh Yên không gặp được hắn, trong lòng có chút…

“Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, Vệ Cảnh!”

Nhìn tiểu cô nương như chim sẽ nhào tới ôm lấy cánh tay mình, Vệ Cảnh mỉm cười, sửa lại sợ tóc hơi rối cho nàng “về nhà hay đi dạo phố?”

“Về nhà” Tiêu Minh Kiểu nghiêng đầu cười ngọt ngào “chờ một lát ăn trưa xong chúng ta lại đi chơi”

“Đều nghe ngươi”

“Hai ngày nay sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không?” nói đến đây, nụ cười trên mặt Tiêu Minh Kiểu nhạt hẳn, không giấu được vẻ lo lắng

Vệ Cảnh nhìn nàng, ý tứ hàm xúc ‘không, chỉ buổi tối ngủ không ngon thôi”

Tiểu cô nương mỗi đêm đều nhịn không được mà trêu chọc hắn nhưng sau đó lại bỏ chạy, có chút chột dạ ‘haha, nhất định là vì thời tiết ngày càng lạnh rồi. Buổi tối phải bảo Châu Nhi thêm than mới được’

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng “Kiểu Kiểu nói phải’

Tiểu cô nương đột nhiên có chút sợ hãi, cười khan một tiếng, vội nói sang chuyện khác

Hai người nắm tay, vừa tán gẫu vừa đi về Định Quốc công phủ, không ngờ mới vào cửa đã nghe bên phía chủ viện vang lên tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng và phẫn nộ của Cát thị “ta không đồng ý. Ngươi muốn đưa tiện nhân kia vào cửa, trừ phi ta chết”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện