Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 98


trước sau

98

Nghe nói Định Quốc công dẫn nữ nhân về nhà, Tiêu Minh Kiểu có chút ngạc nhiên. Nhân phẩm của lão c ha Vệ Cảnh không tốt nhưng ở phương diện nữ sắc vẫn có chút khắc chế, hậu viện chỉ có Cát thị, Nguyệt di nương cùng vài thiếp thất khác, bình thường cũng rất ít khi ra ngoài chơi bời. Lúc này lại…không phải là gặp được tiên nữ chứ?

“Không phải tiên nữ mà là tình nhân cũ, bên cạnh còn có một thanh niên trẻ,tuổi cũng cỡ như Thế tử, nghe nói…” hạ nhân luôn biết được rất nhiều chuyện trong phủ, Châu Nhi ra ngoài một vòng, cái gì cũng thăm dò được. Nàng nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh, thanh âm nhỏ lại “nghe nói đó là huyết mạc của Quốc Công gia lưu lạc bên ngoài”

Tiêu Minh Kiểu trừng to mắt “cái gì?”

Châu Nhi vội cúi đầu ‘có lẽ chỉ là lời đồn…”

“Nữ nhân phụ thân mang về có phải họ Chu?” thần sắc Vệ Cảnh rất lạnh nhạt, hắn khẽ mỉm cười, cầm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Minh Kiểu

Tiêu Minh Kiểu ngạc nhiên “ngươi…không phải ngươi biết người này chứ?”

“Biết một chút”Vệ Cảnh nhìn Châu Nhi “nếu đúng là nàng họ Chu, tên Xuân Hoa”

Châu Nhi vội nói “có phải họ Chu hay không thì nô tỳ không biết, nhưng đúng là Quốc Công gia đã gọi nàng là Xuân Dung”

“Ngươi mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Tiêu Minh Kiểu vô cùng tò mò, nôn nóng thúc giục Vệ Cảnh

Vệ Cảnh ra hiệu cho Châu Nhi ra ngoài, sau đó nghiêng đầu hỏi thê tử “ta được lợi ích gì?”

“Đến lúc nào rồi mà ngươi còn giở trò lưu manh”Tiêu Minh Kiểu cười trộm một cái, tiến lên hôn lên miệng hắn, sau đó cố làm ra vẻ bất đắc dĩ, khoát tay nói “được rồi, giờ có thể nói rồi chứ?”

“Thực ra…”

“Cái gì?”

Vệ Cảnh vui vẻ nói “ta chỉ là hơi khát, muốn ngươi rót cho ta ly nước mà thôi”

Tiêu Minh Kiểu mặt nóng lên, thẹn quá hóa giận, đứng dậy ngồi lên đùi hắn, nhe răng trợn mắt nói “đó là phúc lợi thêm vào, ngươi còn ghét bỏ sao?”

Vệ Cảnh cười thành tiếng, đưa tay ôm eo nàng xoa nhẹ “không dám, nương tử xin bớt giận”

“Nương tử?” Tiêu Minh Kiểu vì xưng hô xa lạ này mà sững sờ một chút, sau đó cười toét miệng nói “hừ, muốn ta bớt giận thì mau thành thực khai báo đi”

Vệ Cảnh hôn lên miệng nàng một cái, sau đó dựa đầu lên vai nàng, kể lại đoạn chuyện xưa cẩu huyết

Nữ tử tên Chu Xuân Dung là biểu muội bà con xa của Cát thị. Năm đó khi Cát thị mang thai Vệ Cảnh, khẩu vị rất kém, mẫu thân nàng cũng chính là ngoại tổ mẫu của Vệ Cảnh biết chuyện liền gởi Chu thị được gởi nuôi ở nhà mình đến Định Quốc công phủ. Chu thị xuất thân không cao nhưng trù nghệ cực kỳ tốt, nhất là làm những món ăn quê nhà cho Cát thị. Lúc đó Cát thị vừa xuất giá chưa được một năm, có lẽ vì nhớ nhà nên thức ăn người khác làm, nàng ăn không vô chỉ có thể ăn món mà Chu thị làm. Vì thế Chu thị ở lại Định Quốc công phủ vừa làm bạn vừa chiếu cố biểu tỷ Cát thị. Cát thị cảm kích nàng giúp mình giữ lại hài nhi trong bụng,đối xử với nàng rất tốt. Ai ngờ Chu thị thường xuyên ra vào chủ viện lại dây dưa với Định Quốc công. Mới đầu Cát thị vì dưỡng thai mà đối phương lại có ý giấu cho nên nàng không có phát hiện, cho đến khi Vệ Cảnh được tám tháng, gian tình của Định Quốc công và Chu thị bị một nha hoàn thông phòng phát hiện. Nha hoàn thông phòng này vì sau khi Cát thị gả vào phủ thì Định Quốc công không đến phòng nàng nữa nên nảy sinh hận ý, liền đem chuyện này nói đến trước mặt Cát thị. Khi đó Cát thị thật ngây thơ, không chịu tin, ôm cái bụng bầu to lảo đảo đi đến thư phòng của Định Quốc công vốn không cho người ngoài đến gần, lại thấy Định Quốc công và Chu thị đang ở đó điên long đảo phượng. Cũng vì thế mà Vệ Cảnh bị sinh non, lại vì hắn sinh non còn nghịch sinh nên Cát thị suýt chút nữa không giữ được tính mạng. Khi đó Trần lão thái y còn chưa kết thù với Định Quốc công phủ ra tay cứu giúp, hai mẹ con mới bò từ Quỷ Môn quan trở về. Nhưng từ đó Cát thị bị tổn thương thân thể, không thể lại mang thai. Cát thị xuất thân tốt, tính cách ôn nhu hào phóng, lại giỏi quản gia, nàng là tức phụ mà Định Quốc công lão phu nhân tự mình chọn cho trưởng tử, cũng rất mong chờ hài tử trong bụng nàng, cho nên sau khi biết rõ chân tướng đã tức giận đánh trưởng tử đang say đắm vì tình,còn dùng thủ đoạn lôi đình đuổi Chu thị về nhà mẹ đẻ Cát thị. Mẫu thân Cát thị biết chuyện vừa tức giận vừa hối hận, tự tay giết chết bạch nhãn lang Chu thị. Định Quốc công sau khi thương thế làn liền lập tức đuổi tới, không ngờ lại muộn một bước, hắn thương tâm gần chết, từ đó không chịu vào phòng Cát thị cũng không lui tới nhà mẹ đẻ của nàng nữa. Đây cũng là nguyên nhân Vệ Cảnh lớn như vậy lại không gặp được người nhà ngoại. Còn Chu thị vì sao không chết, còn sinh con cho Định Quốc công thì có lẽ bên trong có ẩn tình không muốn người biết

“Cho nên nương ngươi không thích ngươi, không chỉ vì ngươi nghịch sinh, hại nàng không thể nào tiếp tục sinh con mà còn đem tất cả những gì Chu thị tổn thương nàng tính trên đầu ngươi?” Tiêu Minh Kiểu nghe xong ngẩn người, hồi lâu mới tức giận hỏi

Vệ Cảnh thần sắc nhàn nhạt cười “có lẽ vậy”

“Có lẽ gì chứ, rõ ràng vậy rồi”Tiêu Minh Kiểu tức giận “còn cha ngươi nữa, hắn rõ ràng cũng đem chuyện Chu thị tính trên đầu ngươi, cho

nên nhiều năm qua mới lạnh nhạt với ngươi như thế”

Nàng càng nói càng tức, cuối cùng mày liễu dựng ngược, cả người xù lông “rõ ràng ngươi mới là người vô tội nhất trong chuyện này, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với ngươi như thế?dựa vào cái gì chứ? Ngươi là cốt nhục thân sinh của bọn họ đó”

Bị biểu muội mình tín nhiệm nhất cùng phu quân liên thủ phản bội, Cát thị quả thật đáng thương nhưng cũng rất đáng hận. Rõ ràng trong chuyện này là tên tiện nam nhân Định Quốc công sai, nàng lại vẫn thích hắn, còn trút mọi lỗi lầm lên người khác. Nàng hẳn là hận Chu thị, nhưng sau Chu thị chết, Định Quốc công vì thế vắng vẻ nàng, không chịu gần gũi với nàng, khiến nàng thương tâm khổ sở lại không thể nào hận hắn nhưng phải tìm người để trút hận, cho nên mới trút toàn bộ oán hận lên người nhi tử thân thể yếu ớt lại không được Định Quốc công thương. Quá ích kỷ cũng quá ngu xuẩn

Còn Định Quốc công, không cần nhiều lời,Tiêu Minh Kiểu cũng biết. Hắn chắc chắn là chờ Cát thị sinh xong sẽ tìm cơ hội làm rõ chuyện này, danh chính ngôn thuận nạp Chu thị vào cửa. Dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dù lão phu nhân tức giận, cùng lắm là nháo một thời gian rồi qua đi, hắn và Chu thị vẫn có thể như hình với bóng. Không ngờ Cát thị lại phát hiện trước dự định của hắn, thương tâm quá độ mà suýt chút nữa cùng hài tử trong bụng đi gặp Diêm Vương gia. Lão phu nhân vì chuyện này mà giận dữ, Chu thị cũng vì thế mà chết. Cho nên hắn hận Cát thị và Vệ Cảnh đã làm hắn mất người hắn yêu, lại vì hiếu đạo mà không thể làm trái lời trăn trối của lão phu nhân, vì thế chỉ có thể đối xử lạnh lùng với bọn họ, làm như không thấy. Quá mức nhu nhược, quá mức đáng hận.

Suy nghĩ cẩn thận mọi việc, Tiêu Minh Kiểu tức giận nghiến răng, đưa tay ôm mặt Vệ Cảnh, ngực vừa đau vừa chua xót “rõ ràng ngươi mới là người vô tội nhất, bọn họ sao có thể…”

So với nàng kích động phẫn hận, Vệ Cảnh lại lạnh nhạt, thản nhiên

“Không cần tức giận, bọn họ đối với ta chỉ là người xa lạ có cùng huyết thống, không đáng để ý” lúc còn trẻ người non dạ cũng có chút khó chịu nhưng đã qua nhiều năm, hắn đã sớm miễn nhiễm

Hắn càng như vậy, Tiêu Minh Kiểu càng thấy chua xót. Nàng mím môi, gằn từng chữ “về sau ta sẽ đối tốt với ngươi, thương ngươi, bảo vệ ngươi”

Ngực của Vệ Cảnh chấn động, tim bị nhiệt tình nóng hổi lấp đầu. Hắn cúi đầu nhìn nàng, cười khẽ “ân, ta có ngươi là đủ”

Tiêu Minh Kiểu cực kỳ thích dáng vẻ tươi cười của hắn, thoáng bình phục lại nhưng không nuốt trôi khẩu khí kia, suy nghĩ một chút, nói ‘ngày mai ta tiến cung nói với hoàng bá phụ, để hắn tước bỏ tước vị của ngươi. Tước vị của lão phá đầu kia, ngươi để hắn đi cùng tân tiểu thiếp và nhi tử của hắn đi. Còn Cát thị nữa, nàng không phải thích lão phá đầu kia đến mức nhi tử cũng không cần sao, cũng để nàng đi theo đi. Đến lúc đó, bọn họ tự giải quyết ân oán tình cừu đi”

Vì thân thể nên trước kia Vệ Cảnh không tha thiết chuyện tước vị lắm nhưng đây là tước vị của tổ tông Vệ gia hắn, là tổ phụ lưu lại cho hắn, hắn chưa từng nghĩ sẽ tặng nó cho người khác, cho nên nghe vậy, hắn chỉ cúi đầu hôn nàng, thấp giọng cười nói ‘đều nghe ngươi”

Tiêu Minh Kiểu ngủ một giấc, tỉnh lại liền chuẩn bị ra cửa đi dạo phố. Đang muốn mở cửa, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng vỗ cánh, nàng vui vẻ trong lòng,vội đẩy Vệ Cảnh “đợi chút, vào phòng giúp ta lấy áo lông cáo đi, bên ngoài hình như hơi lạnh”

Vệ Cảnh đi vào phòng, ngay lập tức Hành Cáp không tiếng động từ  bên ngoài đi vào

“Mau, mau, có phải Trần lão gia tử có hồi âm không?”

Hành Cáp gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, trên đó chỉ có một câu ‘được, không thể miệt mài”

Tiêu Minh Kiểu hai mắt sáng lên. Trần lão gia tử nói Vệ Cảnh được động phòng, nàng không cần phải nhịn nữa

Nhìn tiểu quận chúa hai mắt tỏa ánh sáng xanh như tiểu sói cái trong rừng sâu, Hành Cáp khóe miệng co giật, lần đầu tiên thấy đồng tình với cô gia xúi quẩy sắp bị ăn sạch sẽ

Đúng lúc này Vệ Cảnh cầm áo lông từ trong phòng đi ra, Tiêu Minh Kiểu nhanh chóng nhét tời giấy vào trong tay áo, quay đầu nhìn hắn, có chút kích động lại thẹn thùng nói “Dập Chi ca ca, hay là…chúng ta lại ngủ thêm một lát đi?”

Hành Cáp “…” Ngươi còn là người sao? trời còn chưa tối ah


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện