- Chú Chân, cháu hỏi một câu không nên hỏi, chú đừng trách. Nhưng nếu không làm rõ chuyện này, cháu tin rằng chú cả cuộc đời sẽ mang theo một vướng mắc trong lòng, trong lòng cháu cũng không thoải mái, không chắc chắn.
- Cháu nói đi, chú Chân này giờ đã trong tình cảnh như vậy, còn có gì không thể nói? Có phải chuyện về người đàn bà đó đúng không? Hừ, đúng, chú Chân này có lỗi với cô Nhạc của cháu, quả thực vẫn giữ quan hệ với người đàn bà đó, cho nên xảy ra chuyện này cũng chẳng thể trách người khác.
Chân Kính Tài dường như ý thức được Lục Vi Dân muốn hỏi điều gì, cười khổ chủ động nhắc tới vấn đề này.
- Vậy chú xảy ra chuyện này có khả năng là bị người ta gài bẫy không? Cháu không phải đang nói tới người đàn bà đó và chồng cô ta, mà là những người khác, những người vẫn luôn muốn đánh đổ chú.
Lục Vi Dân thản nhiên hỏi.
Khi Lục Vi Dân hỏi đến vấn đề này, vẻ mặt Chân Kính Tài vừa mới thoải mái lại sa sầm xuống.
Vấn đề này ông ta đã cân nhắc vô số lần, người đàn bà đó và mình đã có quan hệ này trong rất nhiều năm, nhưng theo ông ta biết thì người đàn bà đó hẳn là không có quan hệ gì với bọn Trần Phát Trung và Diêu Chí Bân. Hơn nữa một năm nay mình từ sau khi xảy ra chuyện đó luôn vô cùng cẩn thận, thời gian ở cạnh người đàn bà đó cũng ít đi rất nhiều, chính là đề phòng bị người ta chú ý, một hai tháng cũng chưa chắc ở cùng nhau một lần.
Nhưng lần gặp hai hôm trước thực sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Phải nói là mình và người đàn bà đó lần trước hẹn hò cũng cách đây mới nửa tháng, cô ta lại chủ động hẹn mình. Bản thân mình cũng là ham muốn nổi lên, hôm đó thấy cô ta ăn mặc gợi cảm hợp thời, lại vô cùng thân mật, trong lúc nhất thời quên hết mọi thứ xung quanh và lên giường với cô ta. Phòng cao cấp của nhà khách nhà máy càng không công khai ra bên ngoài, khả năng người ngoài vào là rất thấp, tại sao người đàn ông đó biết mình và cô ta đang ở bên trong? Hơn nữa lập tức liền bật mở thẳng cửa, xông vào cùng một đám người, bắt mình ngay tại trận.
Chân Kính Tài đã nhớ lại từng chi tiết rất nhiều lần, gã đàn ông đó vốn dĩ là một kẻ bỏ đi. Y biết mình và vợ y có quan hệ với nhau nhưng chưa bao giờ có thái độ gì khác, thậm chí nhìn thấy mình cũng vẫn cung kính chào hỏi, đến bản thân Chân Kính Tài còn cảm thấy hơi ngượng. Đối phương bắt tại trận mình quan hệ bất chính, khiến mình thân bại danh liệt, Chân Kính Tài cũng không trách đối phương, dù sao cũng là mình sai trước. Nhưng nếu trong chuyện này có người lợi dụng y để gài bẫy mình, thì lại là một chuyện khác.
Chân Kính Tài ở trước mặt cậu con rể tương lai Lục Vi Dân này cũng không có gì giấu giếm. Ông ta giờ đã khẳng định Lục Vi Dân không phải là kẻ hèn kém, hơn nữa Nhạc Thanh cũng nói với ông ta là thấy bao cao su trong túi xách của Chân Ny. Xem ra Chân Ny và Lục Vi Dân cũng đã sớm có quan hệ thân mật, cho nên giữa hai người đàn ông trưởng thành càng không có gì đáng phải che giấu.
Chân Kính Tài cũng kể lại hoàn toàn chuyện mình và người đàn bà đó đến với nhau từ lúc nào, tình hình qua lại thời gian này ra sao, cùng với nỗi nghi ngờ trong lòng mình cho hắn.
- Chú Chân, theo cháu được biết chồng của người đàn bà đó một thời gian trước đột nhiên có qua lại với Diêu Chí Thiện, tuy rằng rất bí mật, nhưng vừa khéo bị bạn cháu nhìn thấy.
Lục Vi Dân nói một hơi.
Hắn đương nhiên sẽ không nói mình đã sớm sắp xếp người bắt đầu bám theo Diêu Chí Thiện. Chẳng qua là bọn Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện không biết rõ ràng Diêu Chí Thiện sẽ cấu kết với gã đàn ông đó để đối phó với Chân Kính Tài, cho nên cũng không cảnh giác. Họ còn tưởng rằng gã đàn ông đó có phải cũng muốn cấu kết người trong kẻ ngoài với Diêu Chí Thiện bán trộm vật liệu của nhà máy hay không, cũng chưa từng nói với Lục Vi Dân, không ngờ lại xảy ra họa lớn thế này.
- Diêu Chí Thiện? Là Diêu Chí Bân? Thì ra là thế!
Chân Kính Tài hít một hơi, sắc mặt trở nên càng thêm u ám, lạnh lẽo.
- Chuyện ông Trương điều về nhà máy 132 đã gác lại, là bản thân ông Trương không muốn đi. Cho nên ban đầu nhà máy định đề bạt một người lên thay cho ông Trương quản lý công việc, hiện nay cũng liền tạm thời gác lại. Hừ! Bọn họ thế này là ngắm vào cái ghế của chú rồi, chẳng trách phải vội vàng ra tay với chú như vậy!
- Chú Chân, tuy rằng phán đoán kiểu này chúng ta vẫn còn thiếu chứng cứ, có chút chủ quan, nhưng cháu cảm thấy về cơ bản là không có gì không khớp với hiện thực. Đương nhiên chúng ta hiện tại cũng không tìm được chứng cứ, chuyện đã đến mức này, dù có tìm được chứng cứ cũng không có ý nghĩa gì.
Lục Vi Dân cụp mắt xuống thản nhiên nói.
- Quả thực là như thế, hiện nay cho dù là biết bọn họ dựng ra chuyện này thì cũng chẳng có ý nghĩa bao nhiêu.
Chân Kính Tài có chút cảm thán nhè nhẹ thở dài một hơi.
- Chỉ có thể trách bản thân mình.
- Chú Chân, chẳng có ý nghĩa gì cả, càng không có nghĩa bọn họ sử dụng thủ đoạn này mà không phải chịu sự trừng phạt.
Lục Vi Dân ngước mắt lên, vẻ mặt trở nên có chút ý vị sâu xa.
- Diêu Chí Bân không phải muốn tiếp nhận vị trí của chú sao? Diêu Phóng không phải muốn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn nhà máy sao? Nghe nói bây giờ còn muốn trực tiếp được điều đến Ủy ban công tác Đoàn tỉnh? Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà giở thủ đoạn, còn có thể nghênh ngang thăng quan phát tài?
- Đại Dân, cháu cũng đừng làm bậy đấy.
Sau khi Chân Kính Tài ngẩn ra, lúc này mới nói:
- Chú Chân này gặp hạn, nhưng chú không trách người khác, bản thân chú cũng có vấn đề, nếu như cháu lại đi ••••••, xảy ra chuyện gì thì thật khó xử ký.
- Chú Chân, không có chuyện này của chú, có một số chuyện cũng nhất định phải xảy ra, cháu chẳng qua là để nó xảy ra sớm một chút thôi. Bọn họ bất nhân thì chúng ta bất nghĩa.
Từng tiếng nói của Lục Vi Dân rõ ràng và kiên định lạ thường, trong ánh mắt cũng càng lúc càng ánh lên vẻ sâu xa.
- Làm người cho đáng làm người, tuy rằng cháu cũng không cho rằng thủ đoạn của cháu là hay ho, nhưng đối phó với loại không ra gì thì không thể không dùng thủ đoạn.
Trong ánh mắt Chân Kính Tài tràn ngập hoang mang, nhìn chằm chằm Lục Vi Dân. Cảm giác xa lạ và thần bí sớm đã