Lục Vi Dân biết Hà Khanh có mạng lưới quan hệ khá tốt ở Xương Châu, nhưng hắn không biết Hà Khanh và công an Xương Châu có quan hệ gì hay không.
Nếu muốn gạt công an nhà máy sang một bên, vậy thì phải để Cục công an thành phố Xương Châu tiếp nhận vụ án này mới được. Nhưng lô sắt này tuy rằng giá trị không nhỏ, nhưng xét theo tính chất vụ án mà nói, muốn Cục công an thành phố Xương Châu tới tiếp nhận thì cũng có chút khó khăn. Một vụ án ăn cắp vật tư sản xuất thông thường, theo lý mà nói chắc chắn là sẽ do cơ quan công an địa phương đó điều tra.
Nhưng theo bọn Tiêu Kính Phong bám sát và tìm hiểu, hiện nay lô sắt này hẳn là được cất giấu ở một điểm dân cư ngoài khu sinh hoạt của nhà máy.
Nơi đó là vùng giao cắt với ngoại ô, là khu dân cư của các hộ nông dân chuyển đổi thành phi nông nghiệp, cho những buôn bán thuê. Lô sắt này cụ thể được giấu ở đâu thì không biết, lúc ấy bọn Tiêu Kính Phong không dám bám theo quá sát, sợ bị đối phương phát hiện, cho nên chỉ biết đại khái là ở trong khu đó.
Mà bọn chúng phải vận chuyển đi thì chắc chắn sẽ chuyển từ vùng đó đi nơi khác, chỉ cần chọn con đường cửa ngõ hợp lý là hoàn toàn có thể ngồi đó đợi bắt. Đương nhiên trong đó quan trọng nhất là phải ước chừng được khoảng thời gian mà đối phương chuyển hàng.
Gọi điện thoại cho Hà Khanh, mãi đến buổi chiều mới gọi được, Hà Khanh cũng không hỏi Lục Vi Dân rốt cuộc có việc gì cụ thể, trực tiếp cho Lục Vi Dân số điện thoại của một người. Đó là Đội phó Đội trinh sát hình sự Cục công an thành phố Xương Châu Bào Thành Cương, chỉ nói cho hắn rằng Bào Thành Cương là người có thể tin cậy.
Ánh mắt như chim ưng của Bào Thành Cương dò xét Lục Vi Dân như kim châm. Nói thật, Bào Thành Cương rất tò mò về người thanh niên trước mặt này. Hắn có thể khiến Hà Khanh gọi điện thoại cho mình, hơn nữa là vì một chuyện như vậy, thực còn khiến y cảm thấy có chút bất ngờ.
Hà Khanh gọi điện thoại cho mình, Bào Thành Cương thật sự là có chút lo lắng, rất sợ đối phương đưa ra cho mình vấn đề gì khó giải quyết. Nếu là một số chuyện vi phạm nguyên tắc mấu chốt, chính y thực còn không biết nên ứng phó như thế nào. Tuy nói rằng y cũng biết Hà Khanh cũng là người biết chừng mực, nhưng Hà Khanh nhiều năm như vậy bỗng dưng lại xuất hiện, thời gian trở về Xương Châu cũng không coi là nhiều. Hơn nữa Bào Thành Cương cũng biết Hà Khanh hiện này và Hà Khanh của mười năm trước đã hoàn toàn khác nhau, nếu thực sự có chuyện gì đó tìm mình, hoặc đó là chuyện vô cùng phiền toái, hoặc sẽ là chuyện gì đó thú vị, nhưng y không ngờ sẽ có thể là chuyện kiểu này.
Nói một cách chuẩn xác, đây không xem như một chuyện, chỉ có thể nói là một công việc hết sức bình thường. Nó cho dù là không phải lĩnh vực mình được phân công quản lý, nhưng chỉ cần mình muốn làm, cũng có thể tìm ra được hàng trăm lý do để tiếp nhận.
- Cậu muốn nói là sẽ có một lô nguyên vật liệu bị ăn cắp từ một thời gian trước của nhà máy 195 trong hai ba ngày tới sẽ được vận chuyển ra khỏi thành phố Xương Châu? Chỉ có một manh mối như vậy thôi? Tẩu tán, ăn trộm?
Bào Thành Cương có hơi thất vọng, y còn tưởng đối phương sẽ cung cấp cho mình một manh mối để phá án lớn, án quan trọng. Chứng cứ mờ mịt như vậy, hơn nữa còn là Hà Khanh gọi điện thoại cho mình dặn phải xử lý nghiêm túc.
Không sai, nhà máy 195 là xí nghiệp công nghiệp quân sự nhà nước với quy mô lớn, nhưng những vụ án ăn cắp nguyên vật liệu trong các xí nghiệp hàng năm xảy ra liên tục. Cướp nhà khó phòng, trong ngoài cấu kết bán trộm vật liệu cũng không phải là chuyện bây giờ mới có, sau này cũng có không ít. Cho dù giá trị của lô thép đó không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một hành động tẩu tán, cho dù là có điều tra sâu thêm, nhiều lắm cũng chỉ là một vụ án ăn trộm. Nhưng đối với một Đội phó của Đội hình sự chuyên phụ trách án lớn, án quan trọng mà nói thì có phần không xứng tầm.
Lục Vi Dân nghe ra trong lời nói của vị cán bộ hình sự này sự thất vọng và xem thường, hắn cười:
- Đội phó Bào, tôi biết anh có thể có chút thất vọng. Có điều theo tôi biết, đám người này hẳn là đã kiếm chác từ con đường này ở nhà máy 195 cũng được một số năm. Từ sắt, đồng đến thép hợp kim, bọn họ không chỉ là tẩu tán đơn giản như vậy, trong nhà máy 195 hẳn là có một người đầu não có quyền thế chuyên “cung cấp” cho bọn chúng. Bọn chúng cũng sử dụng nhiều cách khác nhau, có ít thì báo thành nhiều, có cả việc biến những vật liệu chưa sử dụng thành phế phẩm để xuất xưởng, còn có loại trực tiếp mua chuộc Ban Bảo vệ rồi nghênh ngang đưa ra khỏi nhà máy. Anh có thể tính xem, như vậy đám người này một năm phải kiếm chác được bao nhiêu từ nhà máy? Cho dù là nhà máy 195 là xí nghiệp với quy mô lớn thì cũng không cáng đáng nổi sức ép như vậy đâu.
- Cậu nói đám người này đã có thời gian dài câu kết với người trong nhà máy thành hệ thống trong ngoài tiến hành trộm cắp, có chứng cứ nào khác không?
Nếu đây là một chuỗi vụ án thì còn có chút đáng làm, Bào Thành Cương thoáng có chút hứng thú. Giá trị cũng không phải là quá nhỏ, hơn nữa là án xâu chuỗi, nếu có thể dính dáng đến một lũ đông, thì cũng khá thú vị. Ít nhất nó cũng có thể giải quyết được chỉ tiêu số người cần bắt mỗi năm của mình ở một mức nào đó. Chẳng qua là các vụ án kiểu này trong mắt lãnh đạo xem ra có thể sẽ cảm thấy mình hơi dùng mánh lới, không thiếu người sẽ nhắc mình nên tìm vụ án đáng làm hơn. Nghĩ đến đây Bào Thành Cương hơi mỉm cười nơi khóe miệng.
- Chứng cứ chỉ có lần này, trước kia thì chúng tôi không có. Nhưng phần vật tư bị ăn trộm trong nhà máy không được ghi chép, nhưng cũng có một phần kha khá có ghi chép báo cáo, nếu trình độ của người do Đội phó Bào chỉ huy cao như anh Khanh nói, tôi nghĩ là hoàn toàn có thể thu hoạch được kha khá.
Lục Vi Dân cười.
- Mặt khác theo tôi được biết, trong đám người này có một hai kẻ chưa gia nhập được lâu, có thể chưa chìm sâu vào với chúng, có lẽ có thể trở thành điểm đột phá của đội do Đội phó Bào chỉ hủy.
Bào Thành Cương vẫn thật không ngờ đối phương lại chỉ đạo cho mình phá án, có chút không biết nên khóc hay nên cười:
- Được rồi, người anh em, tôi đã biết những manh mối cậu cung cấp. Cậu đã là bạn do Hà Khanh giới thiệu, lại tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ rất coi trọng. Cậu trước tiên cứ về đi, tôi sẽ sắp xếp người tìm hiểu một chút về tình hình.
- Đội phó Bào, đối phương có khả năng sẽ chuyển hàng chỉ trong hai ba ngày nữa, một khi chúng ra