“Cô muốn ăn màn thầu hay ăn cơm?” Mạnh Tuyển Xuyên lại hỏi Lâm Thiên Nhất.
“Cơm đi.
” Lâm Thiên Nhất vẫn thích ăn cơm hơn.
Mạnh Tuyển Xuyên gọi ba bát cơm, còn gọi thêm mấy cái bánh bao nữa.
Lâm Thiên Nhất móc tiền với phiếu ra đưa cho Mạnh Tuyển Xuyên, nhưng đôi mắt mê người của anh lại hiện ra vẻ bất mãn, tự đưa tiền với phiếu của mình lên.
Lâm Thiên Nhất thấy anh không nhận, cũng không cưỡng ép.
Trước mặt mọi người mà làm như vậy cũng không hay ho gì lắm.
Thế là cô cất tiền với phiếu vào.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, hai người bắt đầu trò chuyện đơn giản.
“Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Mạnh Tuyển Xuyên, 26 tuổi, nhà ở thủ đô, hiện tại là phó trung đoàn trưởng trung đoàn số 1 quân khu Lâm thành, chưa lập gia đình, cũng không có đối tượng.
”Mạnh Tuyển Xuyên nói.
“Tôi tên Lâm Thiên Nhất, 21 tuổi, là một công nhân trong nhà máy sản xuất máy móc huyện Viễn Sơn.
Ba năm trước cha mẹ đã hi sinh vì vấn đề công việc, chưa lập gia đình, cũng không có đối tượng.
”Lâm Thiên Nhất cũng nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Sau đó hai người lại nghiêm túc hàn huyên.
Triệu Hướng Đông mặt không đổi sắc nhìn hai người đang nghiêm trang nói chuyện trước mắt.
Hai người này mới vừa quen nhau bên đường, không hiểu tại sao lại tới quán cơm nhỏ này bàn chuyện chung thân đại sự.
Nếu đổi thành người khác, Triệu Hướng Đông cũng không cảm thấy lạ, nhưng người này là Mạnh Tuyển Xuyên nha!Người khác không biết Mạnh Tuyển Xuyên, nhưng Triệu Hướng Đông biết, hai bọn họ là bạn nối khố, thân nhau từ thời nghịch đất chơi bùn.
Từ nhỏ Mạnh Tuyển Xuyên đã là tồn tại lợi hại nhất trong đại viện của bọn họ, sau khi lớn lên, anh vẫn là người ưu tú