“Cô ta là ai?”
“Suỵt!”
Giọng nói của người phụ nữ đó phát ra từ máy tính
“Chắc cô sẽ không ngờ được, có một ngày tôi lại chạy trước cô. À suýt thì quên, cô phải nhanh chóng đến cứu bạn cô nha, tôi không chắc rằng mình có thể đợi được lâu đâu!”
Thật không ngờ Trần Kiều Ân lại xảo quyệt như vậy, tha cho cô ta là điều sai lần của bọn cô
“Trần Kiều Ân?” Vân lên tiếng
“Là ả!”
“Chúng ta phải nhanh lên”
“Gọi tất cả mọi người xuống đây, tớ biết địa điểm rồi!”
Hơi bị hoang mang bởi lời cô nói nhưng Vân vẫn nhanh chóng gọi hai người họ xuống
\_\_\_dãy phân cách\_\_
Tại một khu rừng
“Yên tĩnh”
“Độ trưởng, bên phía quân đội đã mai phục xong rồi”
“Nhanh chóng liên lạc với họ!” Anh lên tiếng
“Vâng”
“Nghe rõ trả lời 2811”
“Tịch”
“Bây giờ cậu phục kích vào, tôi sẽ mai phục ở ngoài”
“Không được, như vậy rất nguy hiểm”
“Đừng lo, phải giữ được con tin an toàn”
“Rõ”
—\- 2h trước—
Xuống sân bay anh liền nhận được cuộc điện thoại
“Tôi nghe”
“Tớ có nhiệm vụ, cần cậu giúp đỡ”
“Tại sao?”
“Gặp nhau rồi tớ nói”
Vì thằng bạn của mình nên anh đành phải bỏ cô lại một mình ở sân bay
\_\_\_ hiện tại\_\_
Phía cô
“Phía trước có quân nhân”
“Họ giúp ta sao?”
“Không thể nào! Mọi người nhớ kĩ, cứu được cô ấy là nhiệm vụ của chúng ta, không thể đụng mặt với quân nhân!”
“Được”
“Trong lúc hỗn loạn, chúng ta sẽ lẽn vào”
———
1 2 3 lên
Tiếng súng nổ ra ở doanh trại