Mùa hè năm Dân quốc 29, Thượng Hải bị chiếm đóng đã lâu. Bạn tốt Chu Chi Nam, Lục Hán Thanh của Hàn Thính Trúc chuyển đến Anh, A Âm và anh ra bến tàu đưa tiễn. Giữa đàn ông với nhau chẳng cần nói những lời sướt mướt, mà đa số là nhìn nhau với ánh mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp, trong tiếng thúc giục nắm chặt tay nhau, vỗ vai.
Mãi đến khi một đám người có đủ nam nữ già trẻ đứng trên boong tàu phất tay với bọn họ, lòng A Âm dần chìm xuống đáy.
Cuối cùng Hàn Thính Trúc vẫn ở lại.
Mùa hè năm đó cũng xem như là yên bình. Trong trí nhớ của A Âm, máy quay đĩa ở nhà lớn cứ quay mãi, trong nhà cũng chuyển vào rất nhiều đĩa thu xướng đoạn kinh kịch của Trình Nghiên Thu do Chu Chi Nam để lại, có rất nhiều đĩa Hàn Thính Trúc đã sở hữu.
Có lẽ do vết sẹo ở đuôi mày mà người khác luôn cảm thấy lúc nào gương mặt anh cũng lạnh lùng, không hề dịu dàng. Bây giờ người đàn ông cao lớn đang liếc nhìn chồng đĩa than được bao bằng giấy kraft nói, “Chọn vài đĩa, cái nào nặng cứ bỏ đó.”
A Âm kéo vạt áo sườn xám, ngồi xổm ở cầu thang, lật xem từng ký hiệu ở góc. Hàn Thính Trúc cởi cúc áo chặt nhất trên cổ trường bào ra, vốn định bảo cô chuyện này cứ để người làm làm là được nhưng cuối cùng lại dằn lại. Giày da giẫm lên bậc thang khiến cầu thang rung rung, A Âm không ngẩng đầu lên nhưng trong lòng biết rõ anh đã bước đến bậc thứ mấy.
Nhìn thì không nhiều nhưng đối chiếu lần lượt với những đĩa đã có trong ngăn tủ cũng mất chút thời gian. Cô tiện tay vén sợi tóc xòa trước trán ra sau tai, nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thang liền nghĩ ngay là anh.
Dầu gì cũng đã lựa xong, A Âm đứng dậy nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu mà bị tê chân, đầu cũng choáng váng, Hàn Thính Trúc bước nhanh về trước đỡ cô. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, hương thơm mát lạnh, chắc anh đã tắm rửa thay áo ngủ xong.
“Anh chỉ nói chọn chứ không bảo em tự mình chọn.” Anh đỡ cô đến ghế sofa ngồi xuống còn mình thì đứng bên cạnh.
Cô nhắm mắt lại, bóp trán để làm dịu cơn choáng, “Sao anh lại xuống đây?”
“…”
Thấy anh không trả lời, bóng đen trong đầu cô cũng tan biến, A Âm ngẩng đầu nhìn anh, “Hử?”
Người đàn ông duỗi tay giữ cằm cô, không nói lời nào, gương mặt càng lúc càng lạnh lùng, vẻ sững sờ trên gương mặt ấy vừa giống hệt lại vừa khác với Quan Trừng của cô.
Anh đâu thể nói rằng, mình tắm rửa qua loa, vội vàng thay quần áo rồi đứng ở lan can lầu trên nhìn cô suốt 15 phút đồng hồ.
“Anh không ngủ được, sợ em lên lầu quấy rầy anh.”
A Âm đứng dậy nắm tay anh, bỏ mặc ấy đống đĩa nhạc cô đơn nằm đó, hai người cùng đi lên lầu.
Cô lấy lại tinh thần cười duyên, “Anh không biết em nhẹ thế nào sao? Nếu thấy trên lầu không có tiếng, chắc chắn sẽ bước đi nhẹ nhàng, nào dám chọc giận, làm anh không vui.”
“Ừm.”
Anh muốn nói tiếp cũng không nói được.
A Âm rửa mặt xong, cảm thấy thời gian còn sớm, cô nhìn đồng hồ để trong hộc tủ, vừa mới qua 9 giờ. Hàn Thính Trúc thấy cô nằm xuống, vòng một cánh tay lên đỉnh đầu cô. A Âm không hiểu anh làm vậy là có ý gì, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Không biết có phải do hoảng hốt hay không mà hôm nay cô thấy đèn bàn màu vàng ở đầu giường hình như có màu mới, lúc này đã chuyển sang màu vỏ quýt đậm, bởi vì lỗ tai của người đàn ông trước mắt đã đỏ bừng.
“Đến đây.”
Hóa ra là ý này.
A Âm cong môi, cố nén ý cười, hiển nhiên tất cả biểu cảm đều bị người bên cạnh thu vào mắt nhưng cô không sợ. Cô nghiêng người gối đầu vào tay anh, suy nghĩ một lát, cảm thấy hôm nay người này có phần “dịu dàng”. Ngày thường Hàn Thính Trúc đâu biết chủ động ôm cô, cả Thượng Hải này chẳng có ai khô khan lại lạnh lùng như anh.
Không phải là do muốn rồi đó chứ?
Bàn tay mảnh khảnh trượt đến hông anh, thuận theo vạt áo vẽ vài đi lên. “Bộp” một cái, bàn tay của đàn ông đặt trên tay cô.
“Em làm gì thế?”
“…” Cô dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lém lỉnh mà đa tình, “Anh có ý gì?”
Người đàn ông nhíu mày, “Hôm nay anh hơi mệt, em nhịn chút, đi ngủ sớm đi.”
A Âm: …
Chăn mền dịch chuyển sột soạt, cô dứt khoát xoay người, chỉ để lại bóng lưng cho Hàn Thính Trúc, trong lòng không biết đã mắng anh bao nhiêu lần. Anh giảm bớt xã giao, tắm rửa sớm lên giường, còn chủ động ôm lấy cô, chẳng lẽ không phải như cô nghĩ?
Anh bây giờ và anh của ngày trước, ngoại trừ vết sẹo do đao chém ở đuôi mày thì không tìm thấy sự khác biệt, nhưng để ý kỹ sẽ thấy bây giờ trong mắt anh có thêm vài phầm thâm trầm và toan tính. Cô không thể nói mình không yêu anh như vậy nhưng lại luôn cảm thấy giữa hai người có vách ngăn.
Cảm giác được người sau lưng rất lâu không động đậy, thậm chí cô còn nghĩ anh đã ngủ say, cánh tay vẫn bị cô gối đầu. Lúc nhắm mắt lại, bỗng có một luồng hơi ấm dán vào lưng, anh ôm cô rất chặt, không biết bởi vì anh quá nóng hay do cô quá lạnh mà anh rất thích dán sát vào người cô.
Cánh tay của anh rất dài, vươn ra tắt đèn bàn, tấm rèm cửa dày dặn che khuất toàn bộ ánh sáng, cả căn phòng tối đen.
Anh nhớ A Âm sợ ánh sáng.
Ngày trước lúc họ còn ở bến tàu, sống trong khu dân nghèo rồng rắn hỗn loạn, có một nơi có thể che mưa chắn gió đã là tốt, trên cửa sổ ngay cả một tấm vải sa cũng không có.
Khi ấy cứ mỗi sáng thức dậy, A Âm lại nấu cơm giặt quần áo cho anh, dường như cô luôn bận đủ thứ chuyện vụn vặt. Anh hỏi cô, sao lại dậy sớm như vậy, cô chỉ lắc đầu bảo có ánh sáng không ngủ được. Anh nghe vậy thì mặt không đổi sắc nhưng ngày hôm sau anh từ bến tàu về, mang theo một tấm vải lớn dùng để che bụi cho hàng hóa. Họ cũng không đo cẩn thận mà cứ thế cắt thành miếng nhỏ, một mảnh treo trên cửa sổ, còn lại thì cất đi để dành.
Thực ra, dù anh đã đóng đinh trên tấm vải cũng không thể che hết ánh sáng. Với A Âm mà nói, một tia sáng và một cửa sổ đầy ánh sáng chẳng có gì khác nhau.
Sau này họ cũng không dùng đến những tấm vải kia, cô đã chuyển nhà từ lâu. Cũng không hẳn là lâu, với một con quỷ đã sống hai nghìn năm mà nói thời gian mấy năm đâu được xem là lâu. Ký ức của hai người giao thoa ở biệt thự này. A Âm suy nghĩ lung tung, sau tai vang lên tiếng hít thở trầm thấp ổn định, anh ngủ rất ngon, cô cũng ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, căn phòng vẫn đen kịt, cô không biết mình đã ngủ đến mấy giờ. A Âm đứng dậy lần đến góc cửa sổ, chậm rãi vén một góc rèm ra còn bản thân thì trốn sau rèm bởi vì cô cũng không chắc hôm nay mặt trời có rực rỡ không, nếu có thì nó sẽ làm cô bị thương.
Hình như có người đứng ngoài cửa chờ đã lâu, nghe thấy tiếng động thì gõ cửa hỏi, “Phu nhân, hôm nay cô dùng cơm sáng chứ?”
Cô không phải phu nhân nhưng Hàn Thính Trúc không nhắc nhở nên người làm đều gọi vậy, cô cũng chẳng để tâm.
“Làm đại thứ gì đó là được, cơm trưa cũng nấu ít lại.”
Cô không nếm được