Tất nhiên A Âm biết, nhưng cô không nói.
Lúc trước trong căn nhà cũ ở bến tàu ngập mùi tanh mặn, một cái ghế hai người ngồi. Hàn Thính Trúc trẻ tuổi nóng tính ngày nào cũng nghĩ đến chuyện tranh giành địa bàn với người khác, trong đầu chỉ tính xem chém lưỡi dao vào chỗ nào trên người đối phương mới có thể một nhát mất mạng. Anh ăn cơm rất nhanh, A Âm thì ngược lại, vốn không có mấy hạt gạo mà cô còn cắn làm hai nửa mới nuốt. Anh chưa từng thúc giục, đàn ông nghĩ chuyện của đàn ông, phụ nữ ăn cơm của mình, năm tháng qua đi đều là cảnh tượng này.
Cách cánh cửa sổ lau không sạch, không ai nhìn thấy Hàn Thính Trúc gác một chân lên ghế đẩu thấp, còn tay thì để ở đầu gối cô. Lúc đầu chỉ có lúc anh đang suy nghĩ mới làm vậy nhưng dường như sau này nó đã trở thành dấu hiệu không muốn rời xa cô.
Với A Âm mà nói, chuyện này chẳng khác gì đứa bé ôm chân người, nũng nịu không muốn tách ra.
Cô biết, Hàn Thính Trúc chỉ làm vậy với mình.
Sau một thoáng thất thần, ánh mắt cô trở nên quyến rũ, tay hoa chọc chỗ hở ra ở cổ anh.
“Anh nha, đúng là không biết giữ ý.”
Tàn thuốc rơi xuống mâm, nhân viên tinh mắt vội vàng bưng xuống dưới. Bàn tay để bên dưới của anh từ từ dịch chuyển, cực kỳ chậm chạp, “Ừm, anh không biết.”
Hai người kề tai nói nhỏ như ở chốn không người, lúc đầu Hàn Thính Trúc không nói nhiều, từ khi A Âm ngồi xuống thì càng không nói một lời. Người quen biết anh lâu năm mới dám mở miệng nói: “Hàn tiên sinh và phu nhân đúng là rất thân mật, chọc mù mắt chúng tôi.”
A Âm mỉm cười nhìn sang, trong lòng lại hừ lạnh, ông ở bên ngoài bao nuôi gái, thế mà còn có mặt mũi mơ ước tình cảm vợ chồng sâu đậm.
Trái lại Hàn Thính Trúc lại vui vẻ, lúc nói chuyện với người khác đều mang theo chút ý cười, những người kia nhìn thấy tâm trạng anh không tồi thì tranh thủ nói vài điều. Trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu anh được người Nhật để ý, không bàn đến kết quả chiến tranh thế nào thì trước mắt cứ lấy lòng cũng không sai.
“Tôi nghe nói lúc ở bến tàu Hàn tiên sinh và phu nhân đã ở chung, nhoáng cái đã gần mười năm, đúng là không dễ.”
“Hàn tiên sinh đúng là si tình, đâu giống chúng ta, ha ha ha.”
“Ngài đã nghĩ đến việc có con chưa? Kết hôn đã hơn một năm, chắc Hàn tiên sinh cũng đã nghĩ đến chuyện có con.”
Gần như bọn họ đều có con cái song toàn, vợ lo liệu chuyện nhà, còn đàn ông ra ngoài xã giao, ăn chơi đàng điếm, lại còn dùng giọng điệu quan tâm thúc giục người khác sinh con, đúng là buồn cười.
A Âm nghe thấy hai chữ có con thì nụ cười thoáng chốc cứng đờ, sau đó ra vẻ xấu hổ không muốn nói nhiều. Bàn tay anh vẫn cọ xát như cũ nhưng gương mặt không mảy may đổi sắc, mở miệng đáp.
“Bây giờ Thượng Hải quá loạn, khi nào chiến tranh chấm dứt tôi mới nghĩ đến chuyện có con.”
Không vội.
“Hàn tiên sinh đúng là có tâm với quốc gia, có đức độ.”
Đối với người xuất thân lưu manh, khen được câu này đúng là không dễ. A Âm thậm chí còn cho rằng ông ta đang mắng Hàn Thính Trúc. Cô cảm thấy cả bàn người này, ai nấy đều giấu diếm kế hoạch nham hiểm, không có ai thật lòng.
Giả vờ giả vịt đến 9 giờ, ai nấy đều ngà ngà say, còn có ông chủ trẻ tuổi sống theo lối hiện đại định đến Đại Thượng Hải khiêu vũ. A Âm cười không nói, tửu lượng của Hàn Thính Trúc không tốt hơn cô mấy, cô không uống bao nhiêu, nhưng anh lại uống. Gương mặt hơi ửng đỏ, không giống với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, bên cạnh còn có người lẩm bẩm, “Hôm nay Hàn tiên sinh nể mặt, đã uống không ít” .
Nể không phải mặt của bọn họ, mà là A Âm.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, bóng đêm không hề tĩnh mịch, bên ngoài đường vẫn có kẻ đến người đi như cũ, đây là con đường náo nhiệt nhất bến Thượng Hải, ánh đèn đều trắng đêm không ngủ.
Đã qua 9 giờ rưỡi, Đường Tam ôm hộp gỗ đàn tử, A Âm biết đó là gì nhưng không xem thêm. Bước chân của Hàn Thính Trúc không loạn, có lẽ là đầu hơi nặng nề nhưng ý thức rõ ràng vẫn tỉnh táo, anh thong thả bước vào thư phòng. Đường Tam đi, anh ngồi ở trên ghế sofa, chờ người bưng chén trà giải rượu lên, A Âm ngồi bên cạnh nhìn xem.
“Hàn Thính Trúc, hôm nay sao anh vui vẻ thế?”
Bởi vì giữa đường phố ồn ào nhộn nhịp chúng ta đứng nhìn nhau trong chốc lát, em tiện thể lên lầu tham gia một cuộc xã giao buồn tẻ với anh, để mặc anh đặt tay lên đầu gối sao. . .
Anh kéo tay cô, ôm cô vào lòng. Cách rất gần, A Âm ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, tiếng thở dốc trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai cô.
“A Âm, anh cảm thấy hình như cuộc sống bắt đầu chuyển biến tốt hơn.”
Chẳng qua là cảm thấy, cuộc sống chuyển biến tốt hơn, từ lúc em mất khống chế khóc nức nở trước mặt anh, từ lúc anh phát hiện em che giấu một bộ mặt khác. Bất kể là tốt hay xấu, anh đều cảm thấy tốt. Dường như ở nơi sâu thẳm, có một giọng nói nói cho anh biết, A Âm thật lòng yêu anh, đợi anh. Anh tin chắc rằng, cuối cùng chiến tranh sẽ kết thúc, anh và em mãi mãi tim liền tim. Chúng ta sẽ có con, sẽ già đi, vừa nghĩ đến cảnh tượng này, đẹp đến mức anh không đành lòng giơ tay chạm vào.
A Âm vuốt ve đầu anh, tránh phần đỉnh đầu đầy keo vuốt tóc, cô sờ ót anh, có ý trấn an. Trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói thành lời, cô thừa nhận mình hơi đau lòng. A Âm cứng ngắc mở miệng, chần chừ hồi lâu, mới ấp úng nói: “Ngốc muốn chết.”
Ngốc y hệt Trúc Hàn mua đậu nành rang ở đường Chu Tước.
Uống xong chén trà giải rượu, hai người cùng nhau lên lầu, Hàn Thính Trúc vừa gỡ cúc áo ở cổ, vừa quấn quít không cho cô đi. A Âm phát sầu vì anh hiếm khi quấn quít, cô nói với vẻ trêu chọc: “Anh đừng mượn rượu giả điên nhé?”
Anh kéo cô vào nhà tắm, ý nghĩa của hành động này không cần nói cũng biết, A Âm giữ quần áo, chơi trò mèo vờn chuột với anh.
“A Âm.” Hàn Thính Trúc hạ giọng, không dùng hết sức đã kéo cô vào ngực, tay cũng không an phận, “Tắm chung.”
“Không muốn.” Cô rất xấu xa, ngoài miệng nói không muốn, nhưng giọng nói lại động lòng người hơn, “Người anh khó ngửi muốn chết, đừng hòng lây sang em.”
Thấy cô tránh thoát, uốn vòng eo lắc lắc, Hàn Thính Trúc mắt nóng tim nóng, nhưng vẫn không ép uổng cô nữa, mà chỉ đứng im tại chỗ nhìn cô bước đến cạnh cửa, giọng nói