Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh không có ý kiến gì cả.
Việc trọng đại như thế, mọi người ở các tông môn lớn trên đại lục đều có mặt, ai nấy cũng đều sôi nổi mời càng nhiều người tới càng tốt.
Bọn họ nào ngờ tới, mục đích vốn dĩ của bọn họ là tới quyết đấu với ma đầu a....
Kết quả được nghe bài luôn cái phát biểu dài có năm ngàn chữ của ma đầu, hiện tại còn phải đi giảng hòa. . .
. . .
Linh Quỳnh nhảy xuống từ trên cao tường thành, cô thản nhiên mà lau má, sự ủy khuất ở trên mặt đã không còn.
"Tiểu tổ tông, ngài biết nói chuyện ghê." Giáng Canh giơ ngón tay cái với Linh Quỳnh, giọng điệu kia, cũng chả biết là khen hay là cạn lời.
Linh Quỳnh hất cằm, "Đương nhiên rồi."
Ai mà không biết giả nai chớ!
Cô rất chuyên nghiệp đó nha!
【. . . 】 Vinh Diệu cảm thấy Linh Quỳnh có một mùi bitch rất nặng.
"Tiểu tổ tông, vừa rồi nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta phải làm sao?" Đám người kia đâu phải ai cũng lừa gạt được.
"Haizz..." Linh Quỳnh thở dài, "Vậy thì chỉ có thể ra chiêu lớn mà thôi."
"Chiêu lớn?"
Linh Quỳnh chỉ chỉ lên trời.
Giáng Canh ngẩng đầu hìn.
Ngoại trừ mây, thì méo có thứ gì cả.
Đợi xíu, hình như trong các đám mây có thứ gì đó. . .
Mắt Giáng Canh lóe lên: "Rồng?"
Linh Quỳnh nhướng mày "Có thứ này rồi còn sợ không đè chết được bọn họ sao?" Bơm tiền nuôi rồng chẳng lẽ để chơi à?
". . ."
Vì sao rồng của Lâu công. . . không đúng, bây giờ là Thành chủ, sao cứ ở bên cạnh ngài mãi thế nhở?
Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nó?
So với Lầu Tinh Lạc, rắn đen muốn ở cùng Linh Quỳnh hơn.
Mặc dù đều chó như nhau, nhưng khi Linh Quỳnh không chó thì đối xử với nó cũng không tệ, còn cho nó không ít đồ ăn ngon.
Haha, còn Lâu Tinh Lạc, không bóp nó thì chính là ném nó.
. . .
Có thể người của Thiên Thanh tông cũng không ngờ tới, tin tức nhận được không phải mời bọn họ đi vây gϊếŧ ma đầu.
Mà là mời bọn họ đi ký kết khế ước hòa bình.
Yến Vi Sơn không ở tông môn, người trong tông môn phải nghĩ cách liên hệ với hắn, để hỏi hắn xử lí nên như thế nào.
Yến Vi Sơn kêu bọn hắn đi, nếu như không phát hiện điều gì bất thường thì ký đi.
Có khế ước là có sự ràng buộc.
Người của Nguyệt thị dám ký thật, thì bọn họ cũng có thể.
Mà người của Nguyệt thị hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tiểu tổ tông của bọn họ sẽ làm ra trò này.
Tuy nhiên có thể dưới tình trạng không xảy ra chiến tranh mà làm người của Nguyệt thị đứng ở nơi ánh sang một cách quang minh chính đại, dùng tên thật của chính mình, cũng khá tốt.
Hơn nữa bọn họ hiện giờ đã có vị thế rất cao ở trong đại lục. . .
Tiểu tổ tông nói đúng, không quan trọng bạn dùng cách gì để leo lên cao, quan trọng là bạn đã đứng ở chỗ cao rồi.
. . .
Chuyện này kéo dài tầm một tháng, cuối cùng các thế lực khắp nơi mới thống nhất được.
Tất cả mọi mặt đều hợp lý hóa cho nên quá trình ký kết khế ước rất thuận lợi.
"Chư vị xin dừng bước."
Khi chuyện này kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi, thì người của Phạm Không thành đột nhiên xuất hiện.
"Chư vị có thể dành chút thời gian ở lại đây thêm vài ngày, để tham dự hôn lễ của Thành chủ và Nguyệt cô nương được không?."
Đám người: "? ? ?"
Cái quái gì thế?
Hôn lễ?
Linh Quỳnh hơi mơ màng "Hôn lễ cái quái gì?" Cô còn chưa rút được thẻ kết hôn mà!!
"Thành chủ sẽ đích thân nói rõ với Nguyệt cô nương." Người truyền lời cung kính trả lời.
. . .
Lâu Tinh Lạc chờ ngay bên ngoài, Linh Quỳnh vừa bước ra thì đã nhìn thấy hắn.
Linh Quỳnh chạy tới, nói thẳng vào chủ đề chính "Chàng muốn thành hôn với ta sao?"
"Nàng không muốn à?" Lâu Tinh Lạc nghiêm túc hỏi.
". . ."
Vấn đề không phải cô muốn hay không mà là. . . Cô còn chưa rút thẻ a!
Hôn sự này có thể diễn ra thành công sao?
"Ta cho là nàng thích ta." Lâu Tinh Lạc thấy Linh Quỳnh không trả lời, vẻ mặt hơi căng thảng lên "Là ta nghĩ nhiều rồi, ta sẽ truyền lời lại với đám người kia. . ."
"Gả!"
Lông mày Lâu Tinh Lạc từ từ giãn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng."
". . ."
Linh Quỳnh cũng muốn xem dưới tình huống không rút thẻ, lần hôn lễ này có thể thành công hay không.
Cô vẫn luôn chờ iến cố xảy ra.
Nhưng đến ngày hôn lễ, rồi lúc đưa vào động phòng đều rất thuận lợi.
Ừm, nói không chừng là lúc động phòng sẽ bị tập kích!
Tất cả đều có trên TV!
Linh Quỳnh đợi mãi.
Đợi đến khi Lâu Tinh Lạc tiếp đón xong đám vị khách ở bên ngoài, rồi trở về phòng.
Đợi đến khi uống rượu giao bôi cùng Lâu Tinh Lạc.
Đợi đến khi Lâu Tinh Lạc chủ động thân mật với cô, ánh nến bị thổi tắt.
. . .
Ngày hôm sau Linh Quỳnh liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không cần rút thẻ cũng có thể sao?
Cô ấn mở thanh giao diện tiến trình, xác định là còn hai tấm thẻ còn chưa rút được.
Vì sao đã. . .
Linh Quỳnh quay đầu nhìn người đang nằm ở trên giường, hắn tựa hồ đã phát hiện ra gì đó, đưa tay gác lên trán, hé mắt nhìn cô.
"Thức dậy làm gì vậy?" Lâu Tinh Lạc ngồi dậy, chăn bông bị tuột xuống, lộ ra một chút vết tích ái muội.
Linh Quỳnh có chút ngốc "Trời đã sáng."
Lâu Tinh Lạc nhìn ra