Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh nhìn số dư còn lại tăng lên gấp bội, tâm tình cực kỳ vui vẻ, lúc đi đường cũng nhảy chân sáo.
【 Tình yêu ơi, ngài ăn hai đâu như vậy có ổn không? 】 Bên Cố Ninh Lộ kia kiếm được một khoản, bên chỗ Cố nhị ca này cô cũng kiếm.
"Dù sao hắn cũng sẽ tèo sớm thôi, có thể hố được một khoản thì hố một khoản thôi, không nên lãng phí, lãng phí là đáng xấu hổ."
Linh Quỳnh nói rồi xong dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Ta vẫn đứng về phía người chị em của ta!"
【. . . 】 Người ta hẳn là muốn đánh chết cô, còn chị em quái gì nữa!
. . .
Khi Linh Quỳnh vẫn trốn học, ỷ vào người khác không thể nhìn thấy thanh tiến trình, quang minh chính đại rút thẻ.
Lần đầu tiên Giang Lạc Mộc thấy cô nhìn lên bảng đen, còn nhìn nghiêm túc như vậy.
Ánh mắt kia tựa như là đang chờ mong cái gì.
Giang Lạc Mộc nhìn lên phía trên bảng đen, chỉ là một câu hỏi bình thường, có gì tốt mà mong đợi?
Hành vi của cô bạn cùng bàn này có chút kỳ quái, khiến Giang Lạc Mộc không hiểu lắm.
Giang Lạc Mộc không có nhiều tinh lực đi quan sát Linh Quỳnh, chương trình học trước kia của hắn không giống bây giờ, hắn phải nghiêm túc nghe giảng bài mới hiểu được.
Linh Quỳnh rút được thẻ xong, lại nằm xuống bàn.
Linh Quỳnh đợi đến buổi chiều tan học, tấm thẻ kia cũng chưa được kích hoạt.
Cái quái gì thế!
Lừa gạt ba ba sao?
Linh Quỳnh nghi ngờ trở về nhà, đến nửa đêm, trợ lý của Quách Hải Lan đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói cô đến bệnh viện một chuyến.
Linh Quỳnh: "???"
Quách Hải Lan bị tai nạn xe cộ, thân thể vẫn ổn, chỉ là đầu bị va đập nhẹ nên bị trầy xước một chút.
Linh Quỳnh vội vàng chạy tới bệnh viện, Quách Hải Lan đã được băng bó kỹ.
" Sao lại gọi Tê Tê tới?" Quách Hải Lan trách cứ trợ lý, không muốn cho Linh Quỳnh biết.
"Quách tổng, tôi. . ."
"Được rồi được rồi, cô về đi, một mình tôi ở đây cũng ổn rồi."
Trợ lý có chút lo lắng, xoay người thả chậm bước chân rời đi.
Linh Quỳnh đóng cửa lại "Chuyện này là ngoài ý muốn sao?"
Quách Hải Lan hơi sững sờ, nhìn con gái mình ngạc nhiên, ánh mắt dần dần thay đổi.
Cũng một đoạn thời gian rồi bà chưa được nhìn kỹ mặt con gái.
Hình như đã thay đổi rất nhiều. . .
Vẫn là gương mặt kia.
Nhưng khí chất toàn thân hoàn toàn không giống trước kia, còn dịu dàng biết điều hơn rất nhiều, dường như những gai nhọn trong quá khứ đều đã được thu liễm lại.
Trưởng thành rồi sao?
Quách Hải Lan: "Sao đột nhiên con hỏi như vậy?"
Linh Quỳnh vô tội nháy mắt "Con tùy tiện hỏi một chút thôi."
Quách Hải Lan nhìn chằm chằm cô mấy giây, nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, không thì có thể ta không nằm ở đây được đâu."
Quách Hải Lan lại mỉm cười vui vẻ lần nữa: "Con trưởng thành rồi, biết nhiều hơn hồi xưa nhiều."
Trước kia cô sẽ không nghĩ đến những chuyện thế này.
. . .
Quách Hải Lan nằm viện không có nói cho những người khác, sáng ngày thứ hai liền xuất viện.
Linh Quỳnh xin nghỉ không đi học, đưa Quách Hải Lan về chỗ ở nghỉ ngơi.
Trước kia Quách Hải Lan không thế nào nói với nguyên chủ quá nhiều, nhưng lần này lại nói được không ít.
Từ miệng Quách Hải Lan biết cha Cố gần đây nhất đang bận bịu điều tra chuyện nữ chính chết, công ty cũng không được yên ổn.
"Đứa nhỏ kia. . ." Hình như Quách Hải Lan muốn nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, thở dài, đáy mắt có cảm xúc mà Linh Quỳnh nhìn không hiểu được.
Giống như ghen ghét lại có vẻ là hâm mộ.
Hâm mộ ghen ghét mẹ của nữ chính, người kia không ở cạnh cha Cố, lại được cha Cố một mực thương nhớ.
Cố gia là một mớ hỗn độn khiến Linh Quỳnh vừa cảm thấy thần kỳ vừa không dám tin.
Đây cũng chính là bối cảnh của phó bản này, trong thực tế ai mà dám chơi như vậy, đầu không để trên cổ mà ném xuống làm bóng đá.
. . .
Đến chiều Linh Quỳnh mới đến trường học, đến rồi lại phát hiện Giang Lạc Mộc không có ở trường học.
Cô chọc vào bà vai bạn học ngồi trước.
Bạn học vốn đang nói chuyện vui vẻ quay đầu lại, khi nhìn vào ánh mắt của Linh Quỳnh, nét mặt liền thay đổi.
Bạn học kia lắp bắp mở miệng: "Tôi, tôi không nói chuyện nữa." Làm như Linh Quỳnh là một đại ma đầu đang muốn ăn thịt người vậy.
"? ? ?" Linh Quỳnh không thể hiểu nổi, cậu nói chuyện hay không thì có liên quan gì đến tôi?"Cậu có thấy Giang Lạc Mộc không?"
". . ." Không phải chê hắn ồn ào à?
Bạn học kia thở phào một hơi.
"Sáng hôm nay hắn không đến."
"Không đến?"
"Ừm ừm. . ."
Giang Lạc Mộc nhập học giữa chừng, cho nên tương đối xa lạ với bạn cùng lớp.
Cộng thêm trước đó Hàn Cảnh còn tìm hắn gây sự, lại càng không có ai dám kết bạn với hắn.
Hắn không đến lớp, cũng chẳng có ai thèm quan tâm.
Linh Quỳnh mở thanh