Cô nhìn anh mà chỉ biết cười, y như đứa trẻ con thế, cái tính cách lúc ở công ty đâu rồi, anh cứ như người hai nhân cách ấy. Cô cười đùa rồi lại đá anh vào lại nhà tắm
"Xử lí cái đống kia đi, của anh hết" Khuôn mặt cô biết tình rõ hai chữ ''lạnh nhạt'' với anh làm anh bị tổn thương sâu sắc, anh nhìn cô cố gắng kìm chế
"Em nhớ đấy"
"Lêu lêu" Dăm ba Hàn Lãnh cô sợ gì chứ. Cô quay qua nhìn anh thì thấy anh đang nhìn cô với con mắt hình viên đạn xong mặt lại nhìn cái bài chiến trường mà chính anh tạo ra, đúng là đau đầu mà
Anh vào nhà tắm lấy mấy cái chậu nước xong thì dội, dội, dội đến cả chục chậu mà bọt càng ngày càng lên, cô nhìn cũng phát chán, cô ngoắc ngoắc anh "Mau gọi lao công đi, sao anh ngố vậy"
Lúc này anh mới nhận ra sự ngu dốt của mình nhưng anh không thể để bẽ mặt trước cô được lên cố gắng ra oai "Tôi biết nhưng không muốn làm phiền người ta, em không thấy người ta rất bận sao?"
Cô tỏ ra ngạc nhiên các thứ "Ồ thế à, vậy anh tự xử lí"
"Nghĩ lại gọi lao công vẫn đỡ hơn" Nói rồi anh chạy một mạch, cô nhìn anh mà cười khổ, sao mà anh cute gì đâu á
"Cạch"
"Anh tìm lao công nhanh thế" Cô đang xem ti vi thấy tiếng mở cửa thì tưởng là anh nhưng lúc quay ra thì không phải
"Anh là ai? Sao mà quen..."
"Tôi là người đã cứu cô đấy" Lăng Viễn nhìn cô đày buồn cười, đến cả ân nhân cứu mạng