"Phòng hết rồi, đều là của dị năng giả. Tuy cô là phụ nữ nhưng ở mạt thế này, nhân tài có năng lực được ở phòng rộng hơn."
Thiệu Thanh xoay người cầm hai cái chăn ném vào trong gian phòng nhỏ. Gian phòng này đã lâu không có đồ, lúc ném vào tro bụi bay tung tóe. Đường Quả bị tro bụi ập vào mặt , vội lui lại phía sau.
Thiệu Thanh nhìn dáng vẻ chật vật của cô, huýt sáo rời đi.
Chỉ một chốc sau, Thiệu Thanh mang hai cái thùng đến trước mặt cô, bên trong có rất nhiều quần áo bẩn, "Cô giặt quần áo đi."
"Phòng bếp ở bên kia, nấu cơm cũng giao cho cô."
Thiệu Thanh ngẩng đầu lên đánh giá biệt thự, lại cười, "Dọn dẹp biệt thự cũng là của cô, mấy việc này cô có thể làm được."
"Này... Này nhiều quá."
"Nhiều?" Sắc mặt Thiệu Thanh chìm xuống, "Nếu cô không muốn làm, có thể ra ngoài gϊếŧ zombie với chúng tôi."
Đường Quả trầm mặc, nhỏ giọng, "Vậy... Vậy tôi thử làm hai ngày xem."
Thiệu Thanh biết cô sẽ chấp nhận, hừ một tiếng, suиɠ sướиɠ về phòng.
[Ký chủ đại đại, cô muốn làm thật hả?]
[Việc nặng thế này không thích hợp với thân phận của cô đâu.]
Đường Quả nhướn mày, đi vào trong căn phòng nhỏ, đóng cửa lại.
"Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, đã từng là nữ phụ thê thảm, mấy việc giặt quần áo quét tước vệ sinh rồi làm cơm này đúng là ta không cần làm."
Đường Quả đánh giá căn phòng nhỏ, bật cười, "Cũng chưa từng ở chỗ nào nhỏ như này."
[Ký chủ đại đại phải chịu khổ rồi, hay là cô sang chỗ Thời Thừa bên kia đi. Anh ta ngay thẳng, không có ác ý gì.]
"Thống tử, từ khi nào mà mi tốt thế?"
[Người ta đang đau lòng cho ký chủ đại đại nha, diễn thôi cũng phải ra sức như vậy.]
"Được rồi, biết mi quan tâm ta rồi, nhưng mà vở diễn này ta vẫn phải diễn tiếp."
Đường Quả dọn dẹp căn phòng nhỏ rồi bê hai thùng quần áo ra ban công, quả nhiên thấy được một cái máy giặt ở đó.
Rõ ràng