*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hoàng Bích Ngọc
Đao Dân cả đêm không ngủ, vì sao? Bởi vì tối hôm qua Đương gia gọi một cuộc điện thoại, nói Thiếu chủ cùng tiểu Công chúa của Lại gia sẽ cũng trở về, trước 9h sáng nhất định phải hoàn thành xong hai gian phòng sinh hoạt thích hợp cho hai đứa trẻ bốn tuổi.
Vì vậy anh ta không thể không rời chăn ấm nệm êm, cả đêm làm việc không ngừng nghỉ. Cái này thật là, hai gian phòng ngây thơ của trẻ con được hoàn thành trong một đêm, vách tường sơn toàn màu sắc mạnh mẽ của trẻ con, rồi những thứ đồ chơi nhỏ rực rỡ không thiếu một cái gì.
Đến thời điểm cuối cùng, một bên anh ta chuẩn bị tốt để hoan nghênh Thiếu chủ cùng tiểu Công chúa trở về, một bên vừa âm thầm nghĩ Thiếu chủ với tiểu Công chúa hôm nay trở về, có phải là con riêng bên ngoài của Đương gia hay không? Thật sự là quá bội phục....! Đương gia rõ ràng rất chán ghét phụ nữ, ngay cả Chủ mẫu bốn năm trước được sủng ái như vậy còn bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ tự dưng lại nhảy ra con riêng, mà lại còn nhảy ra tận hai đứa! Khó khăn lắm mới dọa được lão đại của anh ta, cho tới tận bây giờ, anh ta vẫn nghĩ mình đang trên mây, thật khó tin.
Đúng lúc Lam Dạ ở Đông Nam Á vừa xử lý xong một nhóm vũ khí đạn được, nghe được tin tức đầu bên kia của Đao Dân truyền tới, lập tức cả đêm trở về. Nhìn thấy Đao Dân vẫn lạnh lùng hỏi: "Con ruột của Đương gia?"
Đao Dân liếm liếm môi khô do cả đêm bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi uống nước: "Cụ thể chỉ có Đương gia là rõ nhất. Chỉ là nhìn dáng dấp thì tám phần là thật, nếu không thì tên tiểu tử ở đâu nhảy ra như này lại đối xử đặc biệt thế. Đến con trai ruội của Đại tiểu thư Tề Tiểu Thanh mặc dù được nhiều người quý mến, nhưng số lần xuất hiện tại nhà chính cũng rất ít ỏi. Cho dù như vậy, cũng không phải đẳng cấp như này."
Lam Dạ trầm mặc, trong đầu chợt lóe lên gương mặt thiên sứ nước mắt lã chã chực rơi nhưng rồi lại kiên cường đứng dậy. Trừ cô ra, còn ai có thể làm Đương gia phí công sức chứ? Cô, Chủ mẫu Lại gia, trở về sao?
Xe chầm chậm đi đến, chiếc xe cổ điển lạnh nhạt dừng lại trước mặt.
Tuyết Thuần cố gắng hết sức khắc chế tâm tình thấp thỏm phập phồng, cô rất muốn lùi bước, nhưng Trích Trích Đô Đô đều ở đây, cũng không phải là chỉ có một mình cô, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của bọn trẻ. Không có cha của hai đứa trẻ, khi lớn lên, có lẽ sẽ trở thành vấn đề của thiếu niên, giống như có chút cô đơn, lạnh lùng, tự ti...... Trích Trích Đô Đô là hai khối thịt trên người cô rơi xuống, cô sẽ cho hai đứa hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành!
Cho nên, mặc dù cô biết rõ trở về sẽ ở thế yếu đuối bị động, nhưng cô vẫn phải trở về.
Xe của Đương gia, đi đến nơi nào trong nhà chính mọi người đều khom lưng cúi chào nghênh đón.
Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào a! Gia tộc như vậy, xác thực cần một Chủ mẫu kiên cường. Chủ mẫu kế tiếp, nhất định sẽ không giống cô trong quá khứ kém sắc như vậy.
Trích Trích Đô Đô khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đều dán mắt vào một bên cửa xe, so với mấy năm trước lúc cô mới bắt đầu trải qua còn kinh ngạc hơn rất nhiều.
Cha tinh trùng thật là uy phong nha! Trích Trích mắt không chớp nhìn, tự dưng cũng bị lây cảm xúc kính nể của những người bên ngoài đối với Lại Tư, trong lòng đối với cha lại phát sinh ra các loại tâm tình sùng bái, bé mơ hồ biết được cha của bé là một nhân vật lợi hại đến mức nào.
Đô Đô nâng khuôn mặt tròn như trái táo nói: "Cha so với chú Lãnh còn lợi hại hơn nha! Con quyết định gả cho cha trước, sau đó rồi gả cho chú Lãnh!"
Đô Đô cười hì hì với tính toán chuẩn xác của mình, không có ý tốt nằm trên ngực của Lại Tư cắn cắn ngón tay. Làm sao đây, làm sao đây, cha so với chú Lãnh còn đẹp trai hơn, uy phong hơn. Mặc dù chú Lãnh rất tốt, nhưng chú không có ở đây mà, ha ha, bé còn lâu mới nghe anh trai lòng dạ hiểm độc nói, cha rất đẹp trai a! Bé muốn gả cho cả hai!
Thấy con gái thân thiết nói chuyện đùa vui như vậy, Lại Tư thiếu chút nữa ngã ra. Chú Lãnh? Là người như thế nào? Lại Tư trong lòng lo lắng, sẽ không phải là đàn ông mà Tuyết Thuần đưa về đó chứ! shift!
"Thôi đi, thật không có tiền đồ."
Trích Trích nhìn một hồi, nghẹn vì một câu nói của Đô Đô, thân hình thấp bé đang yên vị. Suy đoán trong lòng so với ai cũng nhanh hơn, trong phim cha đứa bé vứt bỏ mẹ và nó, tám phần đều là bởi vì có tiểu tam. Cha tinh trùng có tiểu tam hay không, bé không biết. Nhưng vừa nhìn khí thế cường đại hơn mẹ thế kia. Đi đến địa bàn của cha tinh trùng, mẹ còn không phải bị ép sao! Nếu là cha tinh trùng khó dễ mẹ...........
Trích Trích siết chặt quả đấm nhỏ, bé tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, thề bảo vệ mẹ!
Xe đến quá nhanh, con đường quá ngắn,
cơ hồ xe dừng lại trong nháy mắt.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, bên ngoài từng hàng hộ vệ hung hãn, tản ra sát khí nghiêm nghị trang nghiêm. Cô chợt có loại dự cảm không lành, giống như chỉ cần vào đến bên trong, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.
"Đừng có nghĩ những thứ có hay không đó, người ở đây sẽ không làm gì em đâu." Lại Tư nói xong cũng xuống xe.
Tuyết Thuần bên này cửa xe mở, cô vừa ngước mắt nhìn lên trên, gật đầu cười cười: "Lam Dạ." Đã từng bất kể trường hợp nào, bất kể là bao nhiêu người từng vị bọn họ phục vụ, trong quá khứ Lại Tư luôn đi vòng sang mở cửa xe, rồi đưa những ngón tay thon dài trắng nõn hướng về phía cô, thân sĩ ưu nhã hướng về cô yếu ớt cười: "Bảo bối, xuống xe."
Quá khứ dường như đã có bao nhiêu lần như vậy, hôm nay mở cửa, mời cô xuống xe, đã đổi thành một người đàn ông xa lạ.
Cô bước những bước nặng nề, đi theo sau lưng của Lại Tư. Cô tự giễu cợt chính mình, chỉ là nhà chính thôi, cũng không phải là chưa đến lần nào, vậy tại sao lại cứ thấp thỏm? Bốn năm trước, trong lòng anh cô mất đi tất cả vị trí. Lần này có thể trở về, có thể coi là vì mặt mũi của Trích Trích Đô Đô, nếu không cô đời nào có tư cách bước vào đây. Người như cô, Lại Tư còn khinh thường không thèm động tới.
"Mẹ đừng sợ, có Lại Hãn con ở đây!" Trích Trích giơ cao quả đấm nhỏ, nghiễm nhiên trở thành người bảo vệ mẹ. Mẹ! Thật hết cách, trước mắt từng hàng người tồn tại cảm giác quá hung hãn, rất có cảm giác uy hiếp! Đợi đến lúc chiến đấu, bé nhất định là người đầu tiên xông lên!
Tuyết Thuần giật mình, chú ý tới Trích Trích rất tự nhiên dùng tên mà Lại Tư đặt cho bé, cũng phải, bé cũng rất phỉ nhổ cái tên Trích Trích này, em trai, em trai, không phải là giống nhau sao*! Cô cưng chiều cười cười, không biết tật xấu khẩu phật tâm xà này là học của ai, rõ ràng là được di truyền từ cha bé rồi, rồi lại đi khắp nơi nói xấu thân cận của cha bé.
(* Trong tiếng Trung thì Trích Trích và Em trai có phát âm và phiên âm giống nhau, đều là: Dì dì)
"Cha, có người xấu!" Đô Đô chưa từng thấy qua loại trường hợp lớn như thế này, trời sinh cả người phấn trắng nhưng lại nhát gan, lập tức sợ hãi rụt rè vùi ở trong ngực Lại Tư, không dám nhìn nữa.
"Không phải người xấu, những người này đều là thuộc hạ Đô Đô, đều nghe Đô Đô sai bảo." Lại Tư cười yếu ớt, liếc mắt nhìn bạn nhỏ Lại Hãn, cả người bé căng thẳng, giống như chỉ thấy được chú sư tử nhỏ, bộ dạng muốn liều mạng bảo vệ người bên cạnh. Lại Tư không khỏi buồn cười, nhưng trong bụng mơ hồ có chút kiêu ngạo, chưa từng trải qua huấn luyện, liền có loại cảnh giác này, chắc chắn là hạt giống tốt.
Trích Trích vểnh tai nghe Lại Tư nói, lúc này cơ thể mới buông lỏng một chút căng thẳng.
Đao Dân cùng Lam Dạ đi theo Lại Tư nhiều năm như vậy, ngoại trừ những năm ấy ở chung một chỗ với Tuyết Thuần ra, vẫn luôn một thân một mình, đột nhiên nhìn thấy một nhà bốn người họ ở chung một chỗ, loại cảm giác mãnh liệt này đánh vào thị giác, tựa như nhìn thấy một con chim ưng cao ngạo, dắt theo vợ của nó và hai con chim ưng nhỏ. Trái tim cường hãn của bọn họ cũng rung lên từng hồi từng hồi một.
Bọn họ có thể không sợ hãi sao! Mặc dù trước mặt là ruột thịt, nhưng lại nhìn hai đứa bé có hình dáng giống y như đúc, như với Lại Tư cùng một khuôn đúc ra, không cần phải đi xét nghiệm DNA, có là ruột thịt hay không, nhìn mặt là có thể biết ngay được.
Huống chi, Chủ mẫu chính thức duy nhất của Lại gia ở đây, người nào dám hoài nghi, liền lôi ra ngoài bắn chết!
Tròng mắt đen của Lại Tư chăm chú nhìn bọn họ: "Đều chuẩn bị xong?"
"Dạ, hiện tại có thể vào ở, ở những chỗ khác cũng đã chuẩn bị thêm một ít vật dụng của trẻ con."
Lại Tư hài lòng gật đầu, hả hê giới thiệu: "Hai vị này chính là Thiếu chủ và tiểu Công chúa Lại gia." Quét nhìn Tuyết Thuần, một hồi lâu mới trầm ngâm nói: "Còn có Chủ mẫu của các người. Về sau đều chú ý chăm sóc."
"Dạ!" Động tác vô cùng đều, như người lính quy củ.
Tuyết Thuần không rõ chân tướng nhìn về phía Lại Tư, bọn họ không phải sẽ ly hôn sao, tại sao lại còn nói như vậy? Ý niệm trong đầu, cho thuộc hạ lôi kéo hai đứa trẻ, đầu tiên là Trích Trích.
Trích Trích ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Mẹ, ý của cha là chúng ta là người một nhà sao?"
"Đương nhiên là người một nhà, nếu