Chloe nhìn Huỳnh Đan dùng vẻ mặt thách thức nói chuyện với mình thì tức lắm.
Cô ta định xấn tới đánh Huỳnh Đan thì đã bị cô chặn tay lại từ trên cao.
Bàn tay bóp chặt cổ tay của Chloe khiến cô ta đau đớn đến nhăn mặt, lời nói từng chữ gằn ra:
“Đừng giở thói côn đồ ở đây với tôi.
Nơi này là nhà của tôi, cô là khách và tôi có thể đuổi đi ngay lúc này.
Đừng trông mong vào Nguyên vì anh ấy không có quyền quyết định.”
“Mày đừng có mà láo, Hoàng Nguyên trước đến nay chưa từng bị ai khống chế cũng chưa từng để quyền hành của mình vào bất kì tay người nào.
Hừ, đừng ỷ được thương hại một chút thì lên mặt ở đây.
Tao nói cho mày biết, anh ấy chỉ nhất thời hứng thú với mày thôi chứ đừng mong có được tất cả từ anh ấy.
Tao có đủ điều kiện để làm hậu phương cho Hoàng Nguyên.
Nhìn mày cũng có thể hiểu không phải người trong thế giới ngầm rồi.
Mày được mọi người chọn thì sao chứ, tao mới là người anh ấy cần hướng đến.”
Chloe tức tối không thể bình tĩnh mà căm phẫn lớn tiếng.
Gương mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt giận dữ như muốn nuốt trọn Huỳnh Đan.
Trước lời nói và biểu cảm của Chloe, Huỳnh Đan đương nhiên chẳng tỏ ra sợ hãi.
Ngược lại cô vô cùng bình thản mà xoay người giúp Hoàng Nguyên bẻ lại cổ áo sơmi.
Không nhìn Chloe lấy một cái mà cứ thế cất tiếng:
“Ồ, tôi chẳng cần biết ông bà già của cô có cơ ngơi đồ sộ thế nào, tôi chỉ biết Nguyên tự tìm đến tôi mà thôi.
Dù sao bây giờ quăng cô ra xã hội thì cũng trở thành một người vô dụng.
Tôi theo cái nhìn của mình mà phán xét thế đó nhưng tôi thấy cũng đúng.
Còn tôi, nếu Nguyên thất thế tôi có thể giúp đỡ anh ấy, bên cạnh anh ấy và mang hào quang trở lại cho anh ấy, đồng hành cùng anh ấy dù cho trên người tôi chẳng còn một đồng.
Hoặc là đồng cam cộng khổ hoặc là cùng chết đi chứ không bao giờ rời bỏ.
Đó là biểu hiện của một tình yêu chung thuỷ chân thành đó thưa tiểu thư Chloe.
Vậy từ đây tôi hỏi cô: Cô có nghĩ đến việc một ngày Nguyên chẳng còn gì trong tay và bị người ta hạ bệ một cách kinh khủng nhất chưa? Đó là sự chà đạp, sự lăng nhục và anh ấy sẽ bị rơi vào một cái hố đen không thấy đáy.
Lúc đó cô có nguyện làm ánh sáng, làm một sợi dây hi vọng kéo anh ấy ra khỏi sự tăm tối đó không? Và có thể cùng anh ấy làm lại tất cả không? Hay là cô chọn rời xa? Trả lời đi Chloe!”
Hoàng Nguyên say mê nhìn Huỳnh Đan chất vấn Chloe mà lòng tràn đầy mật ngọt.
Quả nhiên là cục cưng của anh lợi hại, miệng lưỡi quá đỗi sắc bén.
Anh rất thích điều này ở cô vì như thế Huỳnh Đan sẽ không bị người khác xem thường.
Chloe rất thích bày biện ra vô số cớ để níu kéo anh nhưng anh không mắc bẫy.
Anh có thể thủ tiêu cô ta ngay lặp tức nhưng vì lão già Pirit anh vẫn chưa đụng đến cái mạng của cô ta.
Huỳnh Đan tỉ mỉ vuốt vuốt cổ áo sơmi, hai mắt khẽ nâng lên quan sát gương mặt người đàn ông rồi tức khắc hạ xuống.
Hoàng Nguyên thấy vậy cánh tay càng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, anh thì thầm:
“Đừng giận nữa mà, anh có mua đồ ăn cho em kìa.
Gà rán với trà sữa đó cục cưng!”
Cánh môi đỏ bĩu nhẹ, Huỳnh Đan nhàn nhạt đáp:
“Nguội rồi không ăn.
Không có hứng ăn.
Mùi hương trên áo khó chịu quá!”
Nói chuyện không có chủ vị với cả lời nói nói ra là biết cục cưng nhỏ nhà anh rất rất dỗi rồi.
Hoàng Nguyên âu yếm kéo cô vào lòng, Huỳnh Đan thuận thế nhón chân, hai tay câu chặt cổ anh.
Cô cũng muốn dùng cách này để Chloe sáng mắt ra.
Muốn tranh đàn ông thì phải hiểu rõ trái tim của họ có mình hay không.
Nguyên nhà cô chính là tự dâng trái tim cho cô nên cô thừa biết nơi đó chỉ có chỗ cho cô còn người khác thì khỏi.
Có loã thể hay đeo lên người anh như bạch tuột thì cũng chẳng có tác dụng đâu.
Người đàn ông của cô, cô hiểu rất rõ.
Thấy Huỳnh Đan chìm đắm trong suy nghĩ riêng, Hoàng Nguyên khẽ hôn lên trán cô một cái để kéo cô bay về thực tại.
Giọng nói đầy cưng chiều cất lên:
“Lát nữa ông xã bỏ vào lò vi sóng hâm nóng cho em ăn nhé.
Trà sữa thì anh bỏ đá vào cho em.
Cục cưng à, đừng nóng giận, loại người này không đáng để em bận tâm đâu.
Bận tâm anh này, ông xã nhớ em muốn chết!”
Vừa nói vừa chôn mặt vào hõm cổ thanh mảnh cọ cọ như làm nũng khiến Huỳnh Đan khẽ phát ra tiếng cười nhỏ nhưng rất nhanh lấy lại vẻ nghiêm nghị.
Đưa tay đẩy đầu anh ra rồi lại di chuyển đến chóp mũi cao ngắt mạnh một cái và nói:
“Đừng có nịnh em, em còn giận đó.
Về nhà thấy thế chẳng gọi liền cho người ta.
Xứng đáng bị giận ba tháng, hứ!”
Hoàng Nguyên nghe vậy cười cười, hai bàn tay nắm lấy eo cô rồi nhấc bổng lên.
Hai chân lơ lửng trên cao khiến Huỳnh Đan hơi hoảng mà càng vòng tay thật chặt sau cổ anh.
Hoàng Nguyên liếc về Chloe đang căm phẫn nhìn hai người mà hả hê sau đó lại quay sang Huỳnh Đan rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
“Một giây cũng không cho phép em giận.
Anh xin lỗi vì không gọi sớm cho em.
Tối nay ông xã bù cho em nhé!”
“Bù gì cơ?”
Huỳnh Đan đưa mắt ngây thơ hỏi.
Cô đâu biết có một con sói già nào đó đang từ từ lừa mình vào tròng.
Hoàng Nguyên lưu manh cong môi rồi kề bên vành tai trắng nõn từng chữ từng chữ thì thầm đủ Huỳnh Đan nghe:
“Bù cho em sênh ca đến”
“Chê”
Huỳnh Đan nghe xong đã ngại ngùng thốt lên, tay đập vào lồng ngực săn chắc.
Cô lại quay sang Chloe đang nhìn cả hai toé lửa:
“Câu hỏi khi nãy khỏi phải trả lời nữa, tôi thừa biết bản chất tiểu thư của cô làm sao chịu được cuộc sống thiếu thốn.
Tôi đảm bảo cô sẽ đi tìm một