.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
“Chàng không muốn rời khỏi Huy Thành?” ánh mắt Sài Tịnh lạnh nhạt.
“Không phải thế!” Vân Tu vội la lên, “Công chúa đi đâu, ta liền đi theo đó,
chân trời góc biển, núi đao biển lửa, ta đều nguyện ý.”
Sài Tịnh
nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hiếm có của Vân Tu, mím môi cười nói: “Không đến mức núi đao biển lửa gì cả, nhưng chàng không hỏi ta muốn đi về nơi nào mà đã đồng ý sao? Nếu sau này chàng đổi ý, có khi nào lại bỏ mặc bản
cung một mình rời đi không?”
Mặt Vân Tu đỏ lên, nắm chặt tay Sài
Tịnh, “Nếu không phải là núi đao biển lửa, còn có nơi nào không thể đi
được sao? Cùng lắm thì là quay về Thương Sơn! Trước đây khi công chúa ở
đó, ta chẳng bao giờ thấy Thương Sơn lạnh lẽo gì hết, bây giờ quay về đó cũng giống như trước vậy.”
“Bản cung không đi Thương Sơn.” Sài
Tịnh không có rút bàn tay đang bị Vân Tu nắm ra, “Chàng đã đáp ứng cùng
đi với ta, đợi ta đi bẩm báo với hoàng thượng xong... Tuỳ ngày, liền đi
đi.
“Đi cũng được!” Vân Tu không yếu thế chút nào nén giận nói,
“Trong thiên hạ tất cả là đất của hoàng thượng, ta đi đâu đều là cung
phụng hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ cho phép ta rời đi.”
Tiểu nha hoàn gác cửa len lén liếc nhìn dáng vẻ oai hùng của Vân đại tướng
quân, thấy hắn nhu thuận nghe theo công chúa nhà mình, nhịn không được
cười khúc khích, Vân Tu xấu hổ liếc mắt lườm nha hoàn cười trộm mình,
bọn nha hoàn cũng không sợ hắn, lùi về sau mấy bước cười nói vui vẻ, Vân Tu thấy Sài Tịnh trước mặt cũng không dám doạ bọn họ, liếm liếm môi
đứng sát vào Sài Tịnh, bộ dạng phục tùng dịu dàng nói: “Yêu cầu của công chúa ta đều đã đáp ứng, công chúa dự định bao giờ rời khỏi, khi đi nhất định phải có ta bên cạnh. Chúng ta đã hứa rồi, không được đổi ý.”
“Không được đổi ý.” Sài Tịnh mỉm cười nhắc lại, “Một lời đã định.”
Bước ra khỏi cung Trường Nhạc, chưa bao giờ Vân Tu thấy vui vẻ đến vậy, hắn
hít từng hơi thật sâu không khí trong lành xen lẫn mùi thơm của hoa Mạn
Đà, hắn biết, đời này, từ giờ trở đi hắn lúc nào cũng vui vẻ như hôm
nay.
“Vân Tu đi rồi sao?” Sài Tịnh đi vào phòng hỏi.
“Không có đâu!” Tiểu nha hoàn hướng bên ngoài cửa cung liếc mắt, “Còn ngây
ngốc đứng bên ngoài cửa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.”
“Trưởng công chúa thực sự dự định rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh đô sao?”
Cô cô lớn tuổi mở miệng nói, “Hay là công chúa cố ý thử lòng vị Vân
tướng quân kia, thử xem tâm ý của ngài ấy đối với người?”
“Bản
cung thực sự muốn rời khỏi nơi này.” Sài Tịnh thản nhiên nói: “Thiên hạ
đều đã nằm trong tay Sài gia, hoàng thượng anh tài thao lược, Đại Chu
nhất định đời đời phồn vinh. Bản cung ở lại trong cung, nhắm mắt đều nhớ đến cảnh tiên đế bị mưu hại, kẻ hại phụ hoàng ta cho dù bị lao tù ngăn
cách, nhưng tựa như vẫn còn du đãng trong cung … lòng bản cung không có
một ngày được thoải mái. Cũng chỉ có rời khỏi nơi đây, mới là biện pháp
duy nhất.”
Cô cô gật đầu nói, “Trưởng công chúa nói cũng phải,
nhớ lại chuyện cũ, rất nhiều chuyện khó mà quên được, bước chân ra đi có thể thư thả hơn.”
“Vân Tu ngay cả quyền cao chức trọng, phú quý
cao sang trước mắt cũng không chút do dự mà nguyện ý rời đi cùng bản
cung …” khoé miệng Sài Tịnh cong lên, “Là … thật tình đợi ta.”
“Vân tướng quân nhìn qua thì có chút lỗ mãng tục tằng, nhưng tính tình thẳng thắn cũng thú vị.” Cô cô cười nói, “Người thẳng thắn lòng dạ thuần
lương, Vân tướng quân... Lão nô thấy được đấy.”
Sài Tịnh mỉm cười đi mấy bước, chợt lại hỏi, “Lại đi ra xem, Vân Tu đi chưa?”
Tiểu nha hoàn đứng cạnh cửa lại ngó ra nhìn, che miệng cười nói: “Hồi bẩm
trưởng công chúa, Vân tướng quân... Vẫn ngây ngốc đứng đó ạ.”
“Hắn muốn thế nào thì cứ kệ đi.” Núm đồng tiền trên má Sài Tịnh nở rộ, vẻ u sầu trong mắt hạnh dần dần tan biến.
Trạch Thiên điện.
Sài Chiêu chiến thắng trở về, thống nhất thiên hạ, văn võ bá quan đều được
thăng cấp, phong thưởng. Ngô Tá được phong là Nhất phẩm Định Viễn hầu,
Ân Sùng Húc phong là Tưởng vương, ấu tử Ân Nghiệp thành nhận làm con
nuôi sau này kế vị phụ thân, Mục Dung phong là Nhất phẩm Huệ phu nhân.
“Vân Tu, Vân tướng quân tiếp chỉ …”
Thấy Vân Tu vẫn không nhúc nhích, Ngô Tá nháy mắt khẽ gọi, “Vân Tu, tiếp chỉ kìa.”
“Vân Tu, Vân tướng quân tiếp chỉ!”
Vân Tu lấy lại tinh thần, chần chừ bước lên quỳ xuống đất,, “ Có Vân Tu.
“Vân Tu có công hộ chủ, thâm nhập hang địch cứu chúng tướng, đặc biệt sắc phong là …”
—— “Hoàng thượng!” Vân Tu chợt như bị quỷ thần xui khiến cắt lời quan
tuyên chỉ, “Mạt tướng... không muốn làm quan... Có được không...”
Nhất thời đại điện xôn xao, chúng thần bốn mắt nhìn nhau không biết Vân Tu này lại điên gì vậy.
Quan tuyên chỉ đang muốn mắng Vân Tu vô lễ, Sài Chiêu đã hất vạt áo ho khan
nói: “Vân Tu, ý chỉ của trẫm khanh còn chưa nghe xong, không đợi nghe
xong rồi tính sao?”
Vân Tu nghiêm mặt nói: “Chờ hắn tuyên xong,
mạt tướng phải tiếp chỉ, nhận chiếu chỉ mà không thực hiện là phạm tội
kháng chỉ … hoàng thượng, mạt tướng từ cõi chết trở về, cũng không muốn
mất đầu, cầu xin hoàng thượng …”
Sài Chiêu cũng không trách Vân
Tu vô lễ trên điện, ngẩng đầu cười lớn mấy tiếng, bảo quan tuyên chỉ,
“Không cần để ý đến Vân Tu, khanh cứ đọc đi.”
—— “Hoàng thượng!” Vân Tu lại hô.
“Đợi hắn tuyên xong thánh chỉ, nếu khanh có gì không vừa ý thì nói với trẫm. Đọc tiếp.”
“Vân Tu có công hộ chủ, thâm nhập hang địch cứu chúng tướng, đặc biệt sắc
phong là Ung vương, ban thưởng đất phong là Ung Thành, khâm thử.”
“Ung vương?! Đất phong là Ung Thành?” Vân Tu trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt cười
tươi của Sài Chiêu, “Hoàng thượng, mạt tướng... Không hiểu lắm...”
“Vân tướng quân được phong vương, còn không mau nhanh lĩnh chỉ tạ ân?” Thái phó Lạc Tân vội la lên.
“Hoàng thượng...” Vân Tu thì thào nói nhỏ không dám nhận chỉ, “Mạt tướng... Ung vương...?”
Sài Chiêu sai quan tuyên chỉ đưa chiếu chỉ vào tay Vân Tu, Vân Tu chần chờ
không dám nhận, ngẩng đầu có chút sợ hãi nhìn ánh mắt kiên định thản
nhiên của Sài Chiêu.Sài Chiêu thấp giọng nói: “Để trẫm nói cho ngươi
nghe. Hôm qua trưởng công chúa cùng trẫm và hoàng hậu nói chuyện rất
lâu, trưởng công chúa đã quyết, muội ấy... Dự định đi về phía Nam... Vân Tu, trẫm đã nói đến mức này, vị trí Ung vương này, làm hay là không?
Thánh chỉ này, là nhận hay là không nhận?”
“Làm! Mạt tướng tiếp
chỉ!” Vân Tu không kịp nghĩ nhiều, cúi đầu hô lớn nói, “Mạt tướng tạ ơn
hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Sài Chiêu hài
lòng nói, “Khanh hiểu lòng trẫm là tốt rồi, tuy trẫm muốn giữ khanh ở
bên cạnh, nhưng trẫm nhớ khanh thích làm chuyện mình muốn, trẫm biết,
Vân Tu ở đâu cũng là bậc chi sĩ trung thành nhất Đại Chu. Đến Ung Thành
làm vương gia, nói tiêu dao cũng không nhiều đâu, đơn giản là để khanh
trấn thủ nơi đó, thay trẫm cùng Đại Chu bảo vệ nửa giang sơn, được
không?”
Mấy lời ít ỏi của Sài Chiêu khiến hai mắt Vân Tu đỏ lên,
bậc nam nhi cao bảy thước ngày thường giờ này xúc động không nói lên
lời, cố gắng khống chế run rẩy, quỳ xuống đất, vươn hai tay ra nhận lấy
thánh chỉ.
Sài Chiêu thấy Vân Tu tiếp chỉ, mắt xám lộ vẻ vui
mừng, Vân Tu đứng dậy về chỗ đứng, Ngô Tá khẽ huých tay hắn, thấp giọng
nói: “Ung thành, Ung vương? Vân Tu huynh lợi hại ghê, nhưng đó còn chưa
thấm gì, còn lời thêm một trưởng công chúa... Từ khi nào huynh có tâm tư để ý đến công chúa thế, sao ta không phát hiện ra chứ?”
Vân Tu
nắm chặt thánh chỉ trong tay, hít sâu không thèm để ý Ngô Tá, mắt ngẩng
lên nhìn vẻ mặt thản nhiên trên ghế rồng của Sài Chiêu, nhất thời nước
mắt trượt khỏi khoé mắt.
Quan tuyên chỉ đọc xong thánh chỉ cuối
cùng, người trên điện Trạch Thiên đều đắc chí vui mừng, chỉ có Tô Thuỵ
Thuyên co người không chớp mắt đứng yên tại chỗ, thấy Sài Chiêu có ý bãi triều, tiến lên một bước đứng ở giữa điện.
“Tô Thái úy có việc muốn tấu sao?” Sài Chiêu khẽ vuốt tay vịn ghế rồng nói.
“Thần...” Tô Thụy Thuyên cúi đầu ho khan, phủi vạt áo quỳ xuống điện, “Hôm nay
khắp chốn mừng vui chúc mừng hoàng thượng hoàn thành nghiệp lớn thống
nhất thiên hạ, từ đáy lòng cựu thần cũng vui vẻ cho Đại Chu ta muôn năm
thịnh thế thái bình. Với thời thế này cựu thần sợ là đã không theo kịp,
cho nên cầu xin... Hoàng thượng thứ tội.”
“Tô thái
uý là tam
triều nguyên lão, có chuyện gì cứ nói với trẫm, không cần câu lệ.” Sài
Chiêu như là biết được dự định trong lòng Tô Thuỵ Thyên, mắt xám buông
xuống không chút kinh ngạc.
“Cựu thần cả gan.” Tô Thụy Thuyên
khép nép nói, “Lúc này trong triều văn thần võ tướng đều là giường cột
nước nhà, mỗi người đều có thể đảm đương chức trách lớn, cựu thần cũng
an tâm thay hoàng thượng. Cựu thần tuổi tác đã cao, thân thể cũng là
ngày càng sa sút... Thái úy phủ lại chỉ có một nữ nhi, cũng là khó có
thể nối gót cựu thần phò tá đất nước.. Cựu thần cầu xin hoàng thượng,
chuẩn cho cựu thần mang theo nữ nhi cáo lão hồi hương, không tham gia
chính sự nữa, an nghỉ tuổi già.”
“Tô Thái úy chẳng qua mới bước
qua ngũ tuần, cũng chưa tính là tuổi tác đã cao.” Thái phó Lạc Tân nói
thẳng, “Ta thấy thân thể của ông vẫn còn tráng kiện lắm, nào có chuyện
ngày càng sa sút chứ? Tô Thái úy, ông nghĩ nhiều rồi. Thiên hạ nhất
thống, hoàng thượng cần bậc lão thần tương trợ, ông sao có thể từ giã dự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang?? Hoàng thượng, thần nghĩ...
Không thể.”
“Hoàng thượng.” Tô Thụy Thuyên cao giọng, “Cầu hoàng thượng ân chuẩn cho cựu thần...”
Sài Chiêu nhướn mày, khoé môi cười như không, khó nhận ra tâm tư của y, Tô
Thuỵ Thuyên bị sự im lặng của y doạ cho run bắn cả người, nắm tay cúi
đầu không dám nhìn nữa.
“Tô Thái úy vì Đại Chu tận tâm tận lực,
lại có đại ân với trẫm, trẫm còn muốn trọng dụng Tô thái uý, thế nào...
Tô Thái úy đã có ý định quy ẩn?” Sài Chiêu bình tĩnh cười, “Chẳng qua 10 năm đời người cũng như gió thoảng qua, sớm nghỉ ngơi cũng là chuyện
tốt, Tô Thái úy là người thông minh, hiểu tiêu dao chốn nhân thế, là
chuyện tốt, trẫm làm sao có thể cự tuyệt. Chuyện Tô Thái úy cầu xin,
trẫm chuẩn.”
Tô Thuỵ Thuyên cũng không ngờ tới Sài Chiêu lại dễ
dàng đồng ý như vậy, trong lòng mừng như điên, một lúc sau mới cao giọng tạ long ân,lòng bàn tay mồ hôi đã sớm ướt đẫm, ông ngang dọc chốn triều đình 30 năm, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó dò như hôm nay.
Vân Tu và Ngô Tá âm thầm liếc nhau, nhìn chăm chú vào thân ảnh vì vui sướng mà vội lùi về chỗ của Tô Thuỵ Thuyên, lại nhìn vẻ mặt bất định của Sài
Chiêu, nhất thời cũng không biết trong lòng y mưu tính chuyện gì.
Sài Chiêu chậm rãi đứng lên, nhìn quét qua toàn bộ khuôn mặt chúng thần
trên điện, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt bên ngoài điện, vẻ mặt quả
quyết ngưng trọng đầy bén nhọn.
“Sài gia được Nam Cung gia nhường ngôi, có thể đảm đương giang sơn Đại Chu, nay trẫm diệt Lương thống
nhất trung nguyên, dùng ngôi vị mà bình định thiên hạ, trẫm và tiên đế
đều không làm Nam Cung gia thất vọng. Trẫm quyết định, dời kinh về Vân
Đô, từ sau trở thành kinh đô của Đại Chu, cáo chiếu bốn phương.”
“Hoàng thượng thánh minh! Hoàng thượng thánh minh!!”
“Vân Đô … dời đô về Vân Đô!” Ngô Tá vui mừng không ngớt, “Vân Đô còn hơn Huy Thành nhiều, Vân Đô tốt, Vân Đô mới thực sự là địa bàn của chúng ta.”
“Ung Thành cũng rất tốt …” Vân Tu lẩm bẩm, “Nơi nào cũng tốt cả …”
Cung Càn Khôn.
Sài Chiêu trởi lại cung Càn Khôn khi ánh trăng đã lên, mùa hè Huy Thành vô
cùng mát mẻ, tỳ nữ vận y phục cũng mềm mại động lòng, vô cùng thoải mái.
Nghe tiếng Đồng nhi i a vui đùa trong tẩm phòng, Sài Chiêu cười vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn.
“Chàng về muộn rồi, công chúa mới rời đi xong.” Nhạc Hoành nghe tiếng hắt xì ngoài cửa, cười khanh khách nói với người đang tới.
“Không phải là không kịp.” Sài Chiêu mỉm cười nói với Nhạc Hoành, “Là muội ấy
vội vã trở về, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đi Ung Thành, Trường Nhạc cung
phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.”
“Công chúa và Vân Tu đều đi Ung
Thành, chàng thực sự lỡ sao?” Nhạc Hoành cố ý thử thăm dò Sài Chiêu,
“Một người là đường muội, một người là huynh đệ cùng chung hoạn nạn,
sinh tử không rời, … đổi lại là ta, cũng không lỡ.”
“Công chúa cố ý muốn rời đi, trẫm cũng không muốn ngày ngày nhìn muội ấy uất ức sầu
não, đi là chuyện tốt, có khi sau này lại muốn trở về?” Sài Chiêu ngồi
xuống bên cạnh Nhạc Hoành, ôm vai nàng, tay kia đùa với nhi tử đang mở
đôi mắt to tròn chớp chớp, “Công chúa rời đi, bắt Vân Tu ở lại thì có
ích lợi gì? Một là trưởng công chúa, một là Ung vương mới sắc phong, hai người bọn họ muốn thế nào thì để vậy đi. Trẫm chỉ cần có A Hoành và
Đồng nhi ngày ngày cùng trẫm là tốt rồi.”
“Ung Thành …” Nhạc Hoành nhớ tới toà thành cổ trọng điểm của Lương Quốc khi xưa, “Thật sự là vô cùng tốt.”
Trong lúc nói chuyện, cánh môi nóng cháy của Sài Chiêu đã ghé sát bên tai
Nhạc Hoành, thổi khí khàn giọng nói: “Bây giờ còn nghĩ chuyện người khác sao? A Hoành … nên nghĩ đến chuyện nên làm cùng trẫm. Đêm qua mới trở
về, nàng ôm nhi tử không chịu buông tay, cũng không thèm liếc trẫm một
cái, cả ngày nay lòng trẫm đều khó chịu ê ẩm. Đêm nay … nàng vẫn muốn
bên con không cần trẫm sao?”
Nhạc Hoành nhìn vào nôi, Đồng nhi
cũng ngoan ngoãn, bị Sài Chiêu đùa mấy cái đã nhắm mắt ngủ khì, môi đỏ
mút mút ngón tay, trông rất khả ái thú vị.”
“Đồng nhi mà đã ngủ
say thì sét đánh cũng không tỉnh lại.” Sài Chiêu ôm sát Nhạc Hoành, nhìn thê tử âu yếm, cho dù y có thể khống chế toàn bộ thiên hạ, nhưng cũng
không bằng mỗi ngày thấy thê tử bên cạnh vui vẻ thoả mãn, “Nàng không
cáo từ đã dám rời xa trẫm, trẫm phải phạt thế nào đây?”
Nhạc
Hoành giơ hai tay lên ôm lấy cổ Sài Chiêu, môi dán vào yết hầu của y,
nhẹ ngàng cắn cắn, thủ thỉ mấy câu … Sài Chiêu nuốt nước bọt, chăm chú
nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, vừa mừng vừa sợ nói: “A Hoành, nàng nói thật chứ? Hay là đùa cho trẫm vui thế?”
Nhạc Hoành xoay người làm bộ tức giận nói: “Chàng không tin thì thôi đi.”
“Trẫm tin.” Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành qua ôm vào lòng, hung hăng hôn mấy cái, “Trẫm chưa bao giờ vui vẻ như vậy …”
Nhũ mẫu coi chừng ngoài tẩm phòng thấy còn chưa đến giờ Tuất ánh nến trong
phòng đã vụt tắt, đều thức thời rời đi, ngoài phòng Phong Bích Nhi tò mò nghểnh cổ lên nhìn mấy lần, thấy có nhũ mẫu nháy mắt với mình, liền che miệng cười trở về phòng của mình.