.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Bên ngoài thiên lao.
Tường đất màu ten cao chót vót giam cầm
những tội đồ không thể tha thứ, bên ngoài tường, một bóng người đã đứng
lặng hồi lâu, khi tưởng rằng sẽ bước lên phía trước, nhưng lại ngập
ngừng không dám tới gần.
—— “Vương gia...” thị vệ nương theo ánh
trắng nhìn người tới, “Đều đã sắp đến giờ Tuất rồi, bên trong đã an bài
thoả đáng tất cả, hay là đi vào nhìn qua xem sao?”
“Ta … suy nghĩ lại chút đã …” Vân Tu khoát tay áo bỏ đi mấy bước, “Suy nghĩ lại một chút..
Vân Tu muốn vào thiên lao gặp người kia, nhưng không biết thế nào, đáy lòng luôn có chút áy náy, từ nhỏ hắn chưa từng sợ người kia, nhưng đêm nay,
lại thực sự … có chút bối rối.
“Sao trưởng công chúa cũng tới
đây?” thị vệ thấy trong bóng đêm có người chầm chầm bước lại gần, vội
vàng quỳ xuống đất, “Thuộc hạ khấu kiến trưởng công chúa.”
“Công chúa...” Vân Tu có chút hồi hộp, “Ta tới nơi này là muốn...”
“Tới đây còn có thể gặp ai khác?” Sài Tịnh xốc áo choàng, để lộ khuôn mặt
bừng sáng như nắng mai, “Đi vào theo bản cung … nhất định chàng có lời
muốn nói với hắn.”
Bên trong thiên lao vắng vẻ cô tịch như nghĩa
địa, mỗi một bước chân đều tạo nên tiếng vang kinh người, từ kẽ tường
lao lâu năm có tiếng nước chảy róc rách, chảy tràn ra mặt đất khô khốc,
lại chậm chạp không ngấm vào bùn đất.
Tận cùng của thiên lao, loé ra ánh lửa u tịch, cai ngục dẫn đường thỉnh thoảng lại quay đầu lại
nhìn Sài Tịnh và Vân Tu sau lưng, “Trưởng công chúa, Vương gia, đi chậm
một chút, cẩn thận dưới chân.”
Vân Tu chợt nắm lấy cổ tay Sài
Tịnh, Sài Tịnh nghiêng đầu nhìn Vân Tu, Vân Tu cắn môi khẽ khuyên, “Công chúa …. Hay là không đi nữa?”
“Sợ sao?”
“Không phải.” Vân Tu vội vàng phủ nhận, “Hắn đã đủ thảm rồi... Chúng ta đi tới...”
“Thảm?” Sài Tịnh nhắm mắt, có chút đau thương, “So với những việc mà hắn làm đêm đó, có thảm nữa vẫn chưa đủ.”
“Ngay phía trước ạ!” Cai ngục chỉ tay nói: “Thuộc hạ xin phép lui ra, trưởng
công chúa cùng Vương gia có việc gì cứ gọi nô tài một tiếng.”
Sài Tịnh dừng bước chân, xoay người nhìn phòng giam trống rỗng, nàng nhớ
lần trước khi bước vào thiên lao, là lúc đưa Thẩm Khấp Nguyệt vào đây,
Thẩm Khấp Nguyệt bị giam ở đây, thân thể yếu ớt như tờ giấy mỏng manh co rúc ở một góc, cầu xin mọi người giết nàng ta, nàng ta thà chết cũng
không muốn bị giam cầm trong chốn ngục lao không có ánh mặt trời này.
Không ai giúp nàng ta, nàng ta bò tới gần nàng, nàng ta dùng cách đau đớn
nhất … dùng tóc của mình quấn cổ mà chết. Sài Tịnh đến đây, bỗng nhiên
có chút thương hại nữ nhân kia, chẳng qua nàng ta cũng giống nàng mà
thôi, giao phó nửa cuộc đời cho kẻ không đáng tin.
—— “Vương
gia?” góc cuối thiên lao, một giọng nói khô khốc ma mị vang lên, “Vương
gia? Sài Chiêu lại phong vương cho kẻ nào? Tịnh nhi, nàng đến thăm ta
sao? Tịnh nhi, cuối cùng nàng cũng không giận ta nữa.”
Tiếng bước chân nặng nề kéo theo dây xích sớm đã bị rỉ sét, Lý Trọng Nguyên kéo
kéo dây xích bất động, “Tịnh nhi, kêu người phá ổ khoá này đi, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài.”
“Cho đến ngày hôm nay, ngươi vẫn huyễn
tưởng có thể đi ra ngoài sao?” Sài Tịnh nhìn chăm chú vào dáng vẻ khó
coi của người đã từng là phu quân mình, khuôn mặt hắn tiều tụy, tóc tai
rối bù bết dính, đôi mắt tuấn dật sớm đã vô thần, ánh mắt vô vọng loé
lên tia cầu sinh.
“Tịnh nhi tới gặp ta, chính là muốn dẫn ta ra ngoài!” Lý Trọng Nguyên giật giật dây xích, “Tịnh nhi đừng đi, cho ta đi với.”
Vân Tu khẽ buông tiếng thở dài, nương bóng tối nấp người không muốn để Lý
Trọng nguyên nhìn thấy mình. Lý Trọng nguyên dừng tay, hai mắt nhìn chằm chằm bóng hình ánh tuấn bên cạnh Sài Tịnh, “Vị bên cạnh Tịnh nhi kia …
không biết là vị vương gia nào mới phong của Sài Chiêu? Ngô Tá … Không
phải … Ân Sùng Quyết …không có khả năng …. Vậy là ai …. Là ai? Có thể
xoay người cho ta nhìn không? Cũng không biết ta còn có thể nhận ra hay
không?”
“Vân Tu.” Sài Tịnh khẽ nhếch môi,, “Hắn muốn gặp chàng, chàng xoay người cho hắn nhìn đi.”
“Vân Tu?” Lý Trọng Nguyên sợ đến mức bò ra phía sau, “Không thể nào, Vân Tu
được phong vương? Chẳng qua ngươi chỉ là kẻ đói khát tranh ăn với bầy
sói, làm sao có thể được phong vương? Sài Chiêu thực sự là không còn ai
để trọng dụng, không còn ai để phong vương sao, lại đến phiên Vân Tu
ngươi!”
Vân Tu lắc đầu chậm rãi xoay người, Lý Trọng Nguyên như
chó săn chồm tới gần Vân Tu, đôi mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm hồi lâu,
ngửa đầu kêu rên nói: “Vân Tu, đúng là ngươi, trời xanh bất công không
có mắt, vì sao, vì sao kẻ hai bàn tay trắng chính là ta. Vân Tu, vương
gia, thả ta ra ngoài. Ngươi và Sài Chiêu tình như thủ túc, ngươi đi nói
với hắn, thả ta ra, Lý Trọng Nguyên ta can nguyện về Thương Sơn, cả đời
ẩn cư không xuất hiện, Vân Tu ta van xin ngươi, đi nói với Sài Chiêu,
được không?”
“Sẽ không có ai đến đưa ngươi đi đâu.” Sài Tịnh giơ
tay với Vân Tu, mười ngón tay khẽ giữ lấy bàn tay ấm áp của hắn, mắt
hạnh nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Lý Trọng Nguyên, “Vân Tu lập được
công lớn, hoàng thượng đã phong chàng là Ung vương, đất phong là Ung
Thành. Bản cung sẽ cùng Ung vương đi về phương Nam.”
—— “Ta không tin!” Lý Trọng Nguyên bịt kín lỗ tai gào thét nói, “Ta không tin a!
Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Không thể nào, ta không tin!”
“Đây
là lần cuối cùng bản cung tới gặp ngươi.” Sài Tịnh cúi người nhìn dáng
vẻ không chịu tin của Lý Trọng Nguyên, hai mắt lạnh băng nhưng đã không
còn oán hận, cũng không có thất vọng, có chăng chỉ là sự cương quyết,
“Sau ngày hôm nay, ngươi liền chuyên tâm mà … canh giữ khoá xích … cả
cuộc đời.
—— “Ung vương... Cứu ta...” Hai mắt Lý Trọng Nguyên đỏ
ngầu nhìn về phía Vân Tu vẫn im lặng, cầu khẩn nói, “Ung vương thả ta
ra... Ta không muốn ở đây một ngày nào nữa...”
Sài Tịnh liếc nhìn nhà lao từng giam Thẩm Khấp Nguyệt, “Nàng ta cũng không muốn, cho nên
tự kết liễu, ngươi vẫn vọng tưởng có thể sống đi ra ngoài …”
Sài Tịnh kéo chặt áo choàng, lôi kéo cổ tay Vân Tu, “Đi thôi.”
“Tịnh nhi … công chúa thả ta ra … Ung vương …. Cứu ta, cứu ta...”
Vân Tu cắn răng nhìn thẳng vào Lý Trọng Nguyên, “Ta sẽ ở bên ông chúa mãi mãi, cả đời đều không rời xa.”
—— “Ha ha ha ha ha ha....” Lý Trọng Nguyên điên cuồng cười lên tiếng cười
thê thảm, vang vọng trong thiên lao, “Thả ta, thả ta, ta đi Thương Sơn
canh hồ băng cũng được... Vĩnh viễn, mãi mãi cũng được,!!!”
“Hắn … bị điên rồi sao?” Vân Tu nhìn vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn của Lý Trọng Nguyên.
“Hắn không có điên.” Sài Tịnh xoay người nhìn ánh trăng ngoài cửa nhà lao,
“Hắn làm sao mà điên được, kẻ còn muốn đi ra ngoài, thì hẳn là không
điên.”
Bên ngoài thiên lao, gió đêm nổi lên, có lẽ là thên lao ẩm thấp lạnh lẽo, Sài Tịnh khoác áo choàng vẫn thấy lạnh run, Vân Tu cởi
áo choàng của mình xuống, khoác lên bờ vai thon gầy của Sài Tịnh, cúi
đầu dịu dàng buộc dây cho nàng, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt có chút bối
rối đang nhìn mình của Sài Tịnh, Vân Tu vội vàng thu tay về, thở dốc
nói, “Công chúa … ta…”
Sài Tịnh không đáp lại hắn, hai người sóng vai im lặng chầm chậm bước đi trên con đường vắng tanh trong đêm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trăng, thật lâu không nói gì.
“Vân Tu.” Sài Tịnh đột nhiên gọi, “Trong lòng chàng có ta từ lúc nào?”
“Lần đầu gặp mặt.” Vân Tu đưa tay lên môi, lại hung hăng cắn một cái, “Lần đầu tiên gặp nàng.”
“Ta gả cho người khác, có phải chàng rất không vui không?”
“Không phải vậy.” Vân Tu nhìn dấu răng hằn trên bàn tay, “Khi đó hắn đối xử
với nàng rất tốt, vì Sài gia mà hết lòng, phu thê hai người hoà thuận
vui vẻ, ta vui vẻ thay nàng.”
—— “Hắn phụ ta, hại Sài gia, chàng lại có dự định gì?”
“Không bao giờ … rời khỏi nàng, cuộc đời này đều che chở cho nàng, kẻ nào dám tổn thương nàng nữa, ta liền giết hắn.”
Sài Tịnh dừng chân, Vân Tu vội vàng dừng lại theo, quay đầu nhìn nàng, hai
người một trước một sau đứng dưới ánh trăng, ánh trăng như là tiếp thêm
cho Vân Tu rất nhiều dũng khí, hắn vội hoảng hốt ôm lấy người trong
lòng, đầu ngón tay kích động ấn chặt vào quần áo Sài Tịnh, giống như là
muốn hoà tan nàng vào xương cốt, không bao giờ … rời xa nữa.
Sài Tịnh mặc cho hắn ôm, bàn tay lạnh giá xoa xoa trái tim run rẩy của Vân Tu, dường như đang trấn an đứa trẻ lớn xác.
Cung Càn Khôn.
Sài Chiêu cởi trung y nửa nằm nửa ngồi trên giường, Nhạc Hoành thổi tắt
nến, hếch mặt, bàn tay mềm mại lại vân vê đuôi tóc, đùa khoé miệng Sài
Chiêu, yết hầu, dần dần xuống phía dưới ….
Sài Chiêu nhắm mắt cười khàn khàn nói: “Có thế này thôi hả? Hay là để trẫm?”
Nhạc Hoành mím môi không nói, thân thể nhẹ nhàng phủ lên trên người Sài
Chiêu, từ từ đè nặng lồng ngực phập phồng của y, khiến y bất giác nuốt
nước bọt, cúi đầu khẽ hừ một tiếng. Sài Chiêu giang hai cánh tay ôm lấy
bờ vai mềm mại của thê tử, lòng bàn tay vô thức vuốt ve bờ lưng mượt mà, miệng khẽ thì thào hô, “A Hoành … A Hoành bảo bối …. Không được rời xa
trẫm.”
“Không bao giờ rời xa.” Nhạc Hoành cắn từng tấc da thịt
phu quân, nghe tiếng rên khó nhịn của y, càng cảm thấy thú vị, “Không
rời xa chàng..”
Đầu lưỡi ướt át mềm mại của nàng đi tới nơi dũng mãnh của Sài Chiêu, Sài Chiêu nắm chặt đệm giường, thái dương mồ hôt chảy
ròng, hầu kết co giật, giọng nói khàn đặc, “A Hoành … A … A Hoành …”
Như từng vầng hào quang lan toả, toàn thân Sài Chiêu đều vô cùng sảng
khoái, tay y xoa mái tóc mềm mại của Nhạc Hoành, thân thể như chìm ngập
trong tiên cảnh … không bao giờ muốn tỉnh dậy …
Nơi cao vút muốn
tham lam tìm kiếm càng sâu hơn … đã gần đến cao triều … Sài Chiêu khó
nhịn vò mái tóc Nhạc Hoành, muốn nàng sâu hơn nữa, nhưng y vẫn đau lòng, y sợ nơi cứng rắn của mình làm tổn thương thê tử, “A Hoành ….mau ra đi
…. Trẫm … trẫm chịu không nổi nữa ….”
Nhưng Nhạc Hoành không có ý định ngừng lại, lưỡi mềm mại lại càng hoạt động nhanh hơn, cảm nhận
được của y đang lớn dần, hận không thể bao vây được y vào lòng mình.
“A... A...” Sài Chiêu gầm nhẹ kéo đầu Nhạc Hoành ra, dòng lửa nóng phun trào
trên thân thể nhễ nhại mồ hôi của hai người, trong tẩm phòng tràn ngập
hơi thở tình ái ám muội, khiến cho tim đập kịch liệ, thầm nghĩ mãi mãi
gắn bó không bao giờ buông ra.
“A Hoành …” Sài Chiêu vuốt ve mái
tóc tán loạn của Nhạc Hoành, đáy mắt tràn ngập vui sướng thoả mãn, “Chắc là khó chịu phải không.”
Nhạc Hoành mím chặt môi, hai gò má ửng hồng, nằm thừ trên ngực Sài Chiêu, mắc cỡ không nói ra
lời.
Sài Chiêu hôn lên trán nàng, yêu thương cười nói, “Tiếp đây nên để trẫm ra tay.”
Nhạc Hoành chưa kịp phản ứng đã bị Sài Chiêu đè lên, ngón tay tìm nơi bí ẩn, thấy sớm đã ẩm ướt, cười khẽ nói, “A Hoành đợi trẫm lâu rồi …”
Nhạc Hoành vô cùng xấu hổ, định đẩy y ra, nhưng không có chút sức lực nào,
Sài Chiêu nhìn dáng vẻ ảo não của Nhạc Hoành, cười khẽ, chế trụ lấy cổ
tay nàng, tìm môi nàng khẽ cắn cắn, tìm kiếm hương vị ngọt ngào không
thể buông bỏ.
Toàn thân Nhạc Hoành tê dại, cũng không còn khí lực đẩy y ra, chỉ mặc y càn rỡ, hai mắt si mê nhìn Sài Chiêu, ôm cần cổ ẩm
ướt của y.
Nhờ nàng ẩm ướt, Sài Chiêu dễ dàng tiến vào nơi ngọt
ngào mong nhớ đã lâu kia, hai người khẽ gọi tên đối phương, tựa như cỏ
khô gặp mưa rào, quấn quýt si mê …
Tiếng quấn quýt liên miên
không dứt, bên ngoài rèm gấm tiếng Sài Đồng mút tay chùn chụt, Nhạc
Hoành đè lại thân thể kích động của Sài Chiêu, thở gấp nói: “Đồng nhi... Có phải tỉnh rồi không?”
Sài Chiêu thở dốc vén màn gấm lên, thấy nhi tử xoay người ngủ ngon lành trong nôi, nhìn một lúc lâu, mới xoay
người lại nói, “Không có …. Lại ngủ rồi, còn ngủ say nữa …” vừa nói động tác đã càng mãnh liệt, mỗi lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước, Nhạc
Hoành nức nở, nghênh đón lửa nóng của trượng phu.
“Trẫm …” Sài Chiêu hung hăng hôn Nhạc Hoành, bên dưới lại càng thêm mạnh mẽ, “Trẫm cho Đồng nhi thêm một muội muội được không?”
“Thì ra là chàng muốn có nữ nhi …” Nhạc Hoành rầu rĩ nghênh đón nói, “Không
sợ … Sài thiếu chủ ngài lại rơi vào tay một nữ nhân nữa sao …”
“Trẫm chỉ là muốn … …” động tác thân dưới của Sài Chiêu càng thêm kịch liệt,
“Muốn xem nữ nhi của trẫm và A Hoành như thế nào …. Có phải là giống
trẫm và A Hoành … lần đầu gặp mặt đã khắc sâu trong lòng …. Nhớ thương
khắc cốt ghi xương …. A Hoành …. A … A …”
Sài Chiêu còn muốn nữa, nhưng cũng có chút không nỡ, bị Nhạc Hoành vây chặt, mầm mống lửa nóng
dâng trào chôn sâu vào cơ thể nàng …
Nhạc Hoành bị dòng nhiệt
nóng làm cho mê muội, mệt mỏi nằm trên giường, không muốn động tay, chỉ
có thể ôm chặt lấy trượng phu, miệng khẽ hô tên của y, hết lần này đến
lần khác.
Ba ngày sau, Vân Tu và Sài Tịnh cáo biệt phu thê Sài
Chiêu đi về Ung Thành, Ung Thành lúc này là mùa Hoa Mạn Đà nở rộ, trước
mắt Sài Tịnh hiện ra khung cảnh mỹ lệ mà Vân Tu không ngừng kể, nàng
thực sự rất rất mong có thể nhìn thấy cánh rừng Hoa Mạn Đà trải dài, để
khung cảnh tươi đẹp lan tràn lòng mình, không còn sầu lo, chỉ có rực rỡ.
Bảy ngày sau, Tô Thuỵ Thuyên dẫn theo nữ nhi Tô Tinh Trúc rời khỏi phủ Thái uý cáo lão hồi hương, trên xe ngựa, Tô Tinh Trúc vén rèm che lên, không can lòng nhìn Huy Thành phồn hoa nàng ta đã đợi 20 năm, trên khuôn mặt
xinh đẹp khuynh thành tràn ngập oán hận, xấu hổ.
“Đừng nhìn nữa.” Tô Thuỵ Thuyên ho khan nói: “Có thể bình an rời khỏi đây đã là ông trời chiếu cố, chúng ta đã làm những gì, hoàng thượng tuy rằng không có
chứng cớ rõ ràng nhưng trong lòng thì thừa biết …. Chuyện truy cứu chỉ
là sớm hay muộn thôi, cha con ta nếu muốn bình an, nhất định phải rời xa Huy Thành, đi thật xa, thiên hạ đều là của Sài Chiêu … đến gần chỉ có
chuyện xấu.
Tô Tinh Trúc tức giận nhìn lại cuối đường lớn, thấy
phủ thái uý lộng lẫy càng ngày càng cách xa, mặt càng tức giận, “Vì sao? Vì sao cha con ta cuối cùng không có gì cả! Sài Chiêu … vì sao kẻ thắng cuối cùng lại là y?”
“Nhớ những lời cha đã nói với con sao?” Tô
Thuỵ Thuyên vuốt râu than thở nói: “Thức thời mới là anh hùng, cũng là
bản lĩnh. Con không có con mắt cùng mệnh số của Nhạc Hoành … mà thôi,
cùng cha rời khỏi nơi đây, có thể sống an ổn mới là tốt.”
Xe ngựa Tô gia chầm chậm đi trên đường cái ở Huy Thành, khi đi qua phủ Định
Quốc hầu, cửa lớn đóng chặt bỗng chầm chậm mở hé ra, Mục Dung bế Thành
nhi im lặng đứng sau cửa, nâng mắt nhìn cha con họ Tô rời đi trước mắt
mình….
—— “Phu nhân, chính là người của Tô gia làm.” Quản gia ghé sát vào bên tai mục Dung thấp giọng nói, “Thuộc hạ đã kêu người điều
tra kỹ, cuối cùng cũng tìm được phu xe kéo guồng nước đêm đó đưa Ân Sùng Quyết đi, phu xe kia nói, người cho hắn số tiền lớn bảo hắn đưa Ân Sùng Quyết đi chính là vị tiểu thư Tô gia kia, Tô Tinh Trúc!”
“Ân
Sùng Quyết không đi Sùng Húc sẽ không phải chết!” Mục Dung nghiến răng
hung hăng nói: “Những kẻ nào góp phần hại chết Sùng Húc, đều phải chết,
phải chết hết.”
Nam tử cúi đầu nói: “Phu nhân yên tâm, thuộc hạ biết nên làm thế nào.”
Thấy cuối cùng cũng đã cách xa Huy Thành, Tô Thuỵ Thuyên cũng âm thầm thở
phào nhẹ nhõm, “Xem ra quả thực Sài Chiêu không muốn truy cứu Tô gia nữa … cuối cùng cũng bỏ qua cho chúng ta …”
Tô Tinh Trúc dựa vào cửa xe lạnh như băng, như là không nghe thấy lời phụ thân nói, đáy mắt
trong vắt thường ngày giờ đây đầy hơi nước, tĩnh lặng không gợn sóng.
Bóng đêm tới, gió lạnh lên, hơn mười người mặc đồ đen tiến đến gần xe ngựa
Tô gia, ánh đao loé lên, cha con Tô Tinh Trúc chưa kịp phản ứng, t rèm
xe ngựa đã đỏ sẫm máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
“Kẻ nào?” Tô Thuỵ Thuyên hoảng sợ hô, “Kẻ nào muốn lấy mạng lão phu?”
Người mặc đồ đen đạp cửa xe kéo hai cho con họ Tô ra, lưỡi đao lạnh như băng ghé sát cổ hai cha con này.
—— “Sài Chiêu!?” Tô Tinh Trúc kêu lên nói, “Có phải là y không? Có phải là y phái người giết chúng ta! Nhất định là y! Y luôn miệng nói để chúng
ta rời khỏi, bây giờ là đổi ý sao?”
“Xem ra Tô gia tạo nghiệt
không ít.” Người mặc đồ đen cầm đầu cười nhạo nói, “Muốn lấy mạng các
ngươi do người khác, muốn biết là người phương nào? Cha con ngươi đi gặp Diêm Vương rồi cứ từ từ mà nghĩ...”
Tiếng đao kiếm đâm vào da
thịt khiến đêm khuya bị kinh động, Tô Tinh Trúc trợn mắt nhìn ánh trăng
rằm sáng tỏ, ánh trăng vẫn trong trẻo như trước, đôi mắt đẹp của nàng ta lưu chuyển, cuối cùng cũng không còn vẻ mê hoặc câu hồn nhiếp phách
người khác nữa.
Một năm sau, Vân Đô, hoàng cung.
“Hoàng thượng xem này, hai tiểu hoàng tử khả ái quá.” Hai vú em ôm hai đứa bé mới sinh giống nhau như đúc đến gần Sài Chiêu.
Sài Chiêu vội vã liếc nhìn, bước chân lại không dằn nổi đi vào tẩm phòng, “Trẫm đi xem A Hoành trước.”
Phong Bích Nhi dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán cho Nhạc Hoành, thấy Sài
Chiêu tiến vào, vội vàng đứng dậy chào, “Hoàng thượng.”
Sài Chiêu rút khăn ướt, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Hoành, nhìn hai má phiếm hồng
đầy yêu thương của nàng. Nhạc Hoành mở mắt ra khẽ mỉm cười nói, “Bà đỡ
nói, cả hai đều là nhi tử?”
“Đúng vậy!” Sài Chiêu cúi đầu hôn
trán Nhạc Hoành. “Trẫm thực sự có chút thất vọng đây, trước nói là song
sinh, trẫm nghĩ thế nào cũng phải có một nữ nhi chứ … cuối cùng đều là
nhi tử. A Hoành nàng nhớ đó, nàng vẫn nợ trẫm một nữ nhi bảo bối đó.”
Sau khi sinh đôi xong không lâu, Nhạc Hoành đem người thân tín bên cạnh là
Phong bích Nhi gả cho Ngô Tá, phu thê đẹp đôi, khiến người ngoài ghen
tỵ.
Sau khi Sài Chiêu thống nhất thiên hạ năm thứ ba, cuối cùng
cũng như ý nguyện có một công chúa, gọi là Sài Nhạc Nhi, hiệu là Triêu
Vân công chúa.
Cùng năm từ Ung Thành cũng truyền về tin tốt, Sài
Tịnh ở miền Nam ấm áp, kiên trì điều trị, cuối cùng cũng mang bầu, cuối
năm sinh hạ một nữ nhi, Sài Chiêu vui mừng ban thưởng tên chữ cho nữ nhi của Ung vương và Vĩnh Lạc công chúa là “Thường”, gọi là Vân Thường.
Đại Chu bền vững trăm năm, từ cổ chí kim Sài Chiêu là vị hoàng đế duy nhất chỉ có một vị hoàng hậu là Nhạc Hoành.
—— “Ở Thương Châu chờ ta, ta nhất định, sẽ tới đón nàng!”
—— “A Hoành, số mạng nàng đã định nhất định có tên Sài Chiêu ta.”
“Sài Chiêu...”
“Ta ở đây.”
Toàn Văn Hoàn