Về đến nhà mới chỉ hơn 6 giờ tối, Hồng Khánh và Hải Uyên đợi hai người kia tắm rửa nghỉ ngơi một chút cho lại sức.
Đức Minh tắm trước Đăng Khoa, nên bây giờ cậu mới rảnh rỗi tâm sự “mỏng” với Hồng Khánh vài câu.
Đức Minh đứng dựa vào lan can ban công nhà Hải Uyên, gió trời phảng phất bay vào cơ thể mới tắm xong khiến cậu có chút lạnh mà rùng mình.
Cậu nhìn chị họ ngồi sofa vô tư xem Conan với Chíp và Chum, vô thức mỉm cười vui vẻ.
Lại quay sang Hồng Khánh đang nhìn chị bằng ánh mắt yêu chiều, “Anh làm thế nào mà tán được chị vậy? Rõ ràng chị ấy rất cứng đầu mà.”
“Đúng là rất cứng đầu, nhưng Uyên yêu tôi, và tôi cũng vậy, chúng tôi về bên nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ngược lại,” Hồng Khánh ngưng một lúc, ngữ điệu lần này có ý giễu cợt: “Tôi biết cậu rất quý Uyên, nhưng cậu cũng không cần phải tỏ ra bất ngờ như vậy chứ? Lẽ nào cậu không ưa tôi đến vậy à?”
“Không.” Đức Minh trả lời một chữ nhẹ bẫng, sau đó lại nói: “Em từng ghét anh, bây giờ đỡ hơn, nhưng không hẳn là không còn.”
“Theo tôi nhớ, tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu, một chút cũng không.
Vậy nên tôi vẫn luôn thắc mắc, ngay từ ngày đầu cậu đến công ty làm, ngoài mặt cậu có vẻ khá căng thẳng và sợ tôi, nhưng hình như trong một giây phút nào đó, tôi thấy cậu nhìn tôi bằng con mắt rất sắc, giống như muốn cắn chết tôi vậy, đúng không?”
Đức Minh hơi mở to mắt, nụ cười trên môi cậu cứng đơ như đông đá.
Cậu tưởng rằng mình đã ngụy trang rất tốt, xem ra chẳng thể so được với tài cáng ở mặt này của chị họ cậu.
“Phải, khi biết chị Uyên còn yêu anh, tôi chỉ muốn cắn chết anh, vì anh không đáng.” Đức Minh lơ đễnh nhìn về phía thành phố Ưng Châu hoa lệ lấp lánh ánh đèn, vẻ mặt cậu vừa u ám, vừa đong đầy suy nghĩ phức tạp.
“Từ khi có nhận thức, tôi đã ghét chị Uyên rồi, rất ghét là đằng khác.
Tôi còn ước rằng bác Tú và bác Liên chưa từng sinh ra chị ấy.”
Câu trả lời lập tức làm nỗi căm phẫn dần dần được nhen nhóm trong lòng Hồng Khánh, đồng thời càng khiến anh cả kinh cực độ.
Nhưng anh vẫn im lặng, đợi người kia vừa ngẫm vừa kể.
“Bởi vì chị ấy được ông nội yêu thương, chiều chuộng hết mực.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên ông hỏi thăm là chị chứ không phải tôi.
Ba mẹ tôi cực kỳ thích chị, thậm chí còn muốn mang chị về nuôi nữa.
Em trai tôi khi sinh ra cũng trở thành người mê chị, lúc nào cũng đòi được chị bế, nó xem tôi như anh hàng xóm chứ chẳng phải anh ruột.
Trong nhà chỉ có bà nội yêu thương tôi nhất, bà nói nếu như không có chị Uyên, tôi sẽ là tâm điểm của cả nhà.”
“Tôi càng ngày càng ghét chị, đặc biệt là những lúc chị làm nũng với ông nội.
Chị Uyên rất sợ đau, có lần chị bị ngã trầy hết đầu gối, chị khóc dữ dội lắm, ông nội tôi sốt ruột quá phải đưa chị đi bệnh viện.
Kết quả chẳng có gì đáng lo cả, nên tôi mới nghĩ rằng chị làm quá mọi chuyện lên, hoặc là chị quá yếu đuối, sớm muộn gì cũng sẽ gây phiền phức cho tôi.”
“Nhưng mà chị Uyên chưa từng ghét tôi, chỉ cần tôi nói thích ăn gì đó, chị có thể nhịn ăn để dành nó cho tôi.
Lúc đó, tôi nghĩ chị đang cố lấy lòng tôi.” Đức Minh vò đầu mình ít lâu, có lẽ vì cảm thấy bản thân trong quá đỗi nực cười.
“Có một lần lúc bé, chị Uyên được mấy bác trong làng cho lê, chị biết tôi thích nên tặng tôi cả.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy hành động của chị rất không vừa ý, nên tôi ném hết lê xuống cái hồ bên cạnh, sau đó đẩy chị sang một bên để tránh đường cho tôi đi…nhưng tôi dùng quá sức, chị bị ngã xuống cái hồ bên cạnh.” Đức Minh đột nhiên nghẹn giọng, run run kể tiếp: “Cái hồ đó rất sâu, tôi nghĩ rằng chị Uyên sẽ chết đuối ở dưới đó, tôi rất hối hận.
Ngay khi tôi định nhảy xuống cứu chị, lại nhận ra bản thân không biết bơi, tôi mới biết tôi không những yếu đuối mà còn hèn nhát nữa.”
Hồng Khánh liếc qua Hải Uyên đang vui vẻ xem phim ở trong nhà, bụng