Hạ Vãn Phong thấy Chu Lê An đã đi xuống xe, sửa sang lại, duỗi tay nắm lấy cánh tay của anh.Chu Lê An ánh mắt dừng ở trên người Cố Sanh, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô, không nói tiếng nào, cũng không từ chối Hạ Vãn Phong.Bên cạnh có mấy người xem náo nhiệt biểu tình có chút ý vị thâm trường.u Dương Lâm vuốt tóc, hắn ra cửa trước cố ý làm cái kiểu tóc thoạt nhìn trang trọng một chút.
Bất quá nhan sắc của anh ta cùng cách ăn mặc tây trang thật không hợp.
Hắn thấy Hạ Vãn Phong, lại quay đầu nhìn Cố Sanh.
Thấy Cố Sanh hờ hững, liếc mắt một cái nhìn Chu Lê An, tức khắc chọc cánh tay của Quách Tuân, chu môi.Quách Tuân vừa muốn nói gì, Hạ Vãn Phong tò mò nhìn qua.Mắt của hắn chợt lóe, nghẹn một chút.Dừng một chút, giơ tay đánh vào ót của u Dương Lâm: “Đại nam nhân, sao mà nhiều chuyện quá!”“Gì chứ, lời này mà cậu cũng nói được?” u Dương Lâm phục hắn, đúng là hai mặt, rõ ràng vừa rồi còn hóng chuyện với hắn.Quách Tuân trừng mắt liếc hắn một cái, ném chìa khóa xe đưa cho người giữ cửa, câu lấy bờ vai của hắn: “Đi nhanh đi, đừng đứng ở cửa nữa.”Hạ Vãn Phong cảm thấy không khí có chút cổ quái, cười hỏi u Dương Lâm làm sao vậy, sao cảm giác bọn họ có biểu tình quái lạ vậy.
u Dương Lâm cười ha ha, nói do cô ta quá nhạy cảm nên suy nghĩ lung tung.Thấy hắn không nghiêm túc trả lời, Hạ Vãn Phong không hỏi nữa.
Chủ đề hàm hồ như vậy cứ thế qua đi.u Dương Lâm quay đầu nhìn, Cố Sanh đã đi xa.Chu Lê An cau mày, biểu tình lãnh đạm, trong đêm đen nhìn không ra manh mối gì.u Dương Lâm buồn chán thở dài, cùng mọi người đi vào.Không gian bên trong hội trường không nhỏ, hai tầng.
Ở giữa đại sảnh lầu một, treo một đèn thủy tinh cực lớn rủ xuống.
Bốn phía ngoại trừ bong bóng cùng các ly chứa champagne màu hoa hồng được xếp cao, còn cố ý dùng nước đá khô tạo sương mù.
Sương mù mông lung bao phủ đại sảnh, cùng ánh đèn giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Vài tầng tháp champagne, điểm tâm tinh xảo…… Hết thảy bố trí đều rất tráng lệ huy hoàng, như lạc vào tiên cảnh.Chu lão sư đang tiếp đón khách, có chút vội.
Thấy vài người tiến vào, bà nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón một chút.Chu Lê An gật đầu, đẩy tay của Hạ Vãn Phong ra, thành thạo bưng một ly champagne lên tiếp đón.Hạ vãn phong bĩu môi, ủy khuất nhìn người đã đi xa.Thấy Chu Lê An không quay đầu lại, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh Quách Vũ.Cố Sanh hậu tri hậu giác mà ý thức được bản thân có thể hiểu lầm.
Chu lão sư họ Chu, Chu Lê An cũng họ Chu.
Tiệc đính hôn này, hẳn không liên quan gì đến Chu Lê An.
Người trong hội trường xác thật không nhiều lắm, rất ít người lớn tuổi.
Chu lão sư nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón mấy người, bản thân bà dẫn trưởng bối lên lầu hai nghỉ ngơi khu.
Mọi người vừa đi, phía dưới xác thật đều là bạn cùng lứa tuổi.Xảo Xảo cùng mấy bạn nữ ở khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Hạ Vãn Phong với Quách Vũ trực tiếp đi qua chào hỏi.Cố Sanh uống một ly nước ép trái cây, do dự có nên đi qua hay không.
Nhưng xuất phát từ quy tắc lễ phép cơ bản thì cô cũng cần chào hỏi chủ nhân buổi tiệc một cái.
Ngẫm lại, Cố Sanh vẫn đi qua.Xảo Xảo đang nói chuyện với Hạ Vãn Phong.Dường như quan hệ giữa hai người khá tốt, ngồi rất gần.
Xảo Xảo thân mật bắt lấy cánh tay của Hạ Vãn Phong.Không biết nói về cái gì, vài người cười vang, Xảo Xảo cười đến ngã trái ngã phải.
Mặt cô ấy hồng hồng, có chút ngượng ngùng dựa vào vai của Hạ Vãn Phong.
Hạ Vãn Phong cũng đang cười, tư thái nói chuyện rất khác với ngày thường.
Thấy thế nào cũng giống như cô ta đang tỏ vẻ bản thân là chị em thân thiết với Xảo Xảo.Cố Sanh đi qua, Xảo Xảo lập tức chú ý tới cô.
Ngẩng đầu nhìn qua, liền cười rộ lên: “Cố Sanh, cô đã đến rồi.”“Chúc mừng đính hôn.” Cố Sanh gật đầu, đưa lễ vật nhỏ mà cô chuẩn bị.Xảo Xảo không nghĩ tới Cố Sanh lại còn chuẩn bị lễ vật.
Vốn dĩ mời Cố Sanh, chính là một chút tư tâm của cô.
Tiếp nhận hộp quà màu lam, cô ấy mở to mắt kinh hỉ hỏi: “Tôi có thể mở ra sao?”Nói xong, cô ấy dịch qua bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Cố Sanh ngồi xuống.Hai bên đều có người ngồi.
Một bên là Quách Vũ, một bên là Hạ Vãn Phong.
Quách Vũ bưng chén rượu, bộ dáng kiểu “Tôi không nhường”, ngồi bất động.
Hạ Vãn Phong cũng xin lỗi mà cười với Cố Sanh, ra vẻ thương hại nhìn cô.“Không sao.” Cố Sanh không định ngồi, không thèm để ý mà cười, “Không phải quá quý, hy vọng cô thích.”“Cô ta có thể tặng lễ vật gì quý trọng chứ……” Quách Vũ nói thầm một câu, bị Xảo Xảo trừng mắt liếc một cái, hừ một tiếng xoay đầu đi.Lễ vật quý giá, Xảo Xảo từ nhỏ đến lớn không biết nhận được biết bao nhiêu mà nói, cô ấy không thèm để ý mà xua tay.
Rất mau mở hộp quà.
Bên trong là một đôi giày múa ba lê được chế tác thủ công.
Sau khi đồng ý tham gia tiệc đính hôn, Cố Sanh cố ý hỏi thăm Chu lão sư.
Xảo Xảo trước kia thích nhảy ba lê, tuy rằng đã lâu không nhảy, nhưng múa ba lê vẫn là sở thích của cô ấy.Quả nhiên, Xảo Xảo kinh hỉ đứng lên: “Cái này, là giày múa ba lê thuần thủ công của Alice!”Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không tính đặc biệt nổi danh, số lượng lại rất thưa thớt, nhưng trong lòng các vũ công nhảy ba lê rất có phân lượng.
Đừng nói Xảo Xảo kinh hỉ, quách vũ cũng kinh ngạc.
Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không dễ mua.
Đôi giày này chính là chế tác thuần thủ công của Alice.
Alice đã hơn 70 tuổi, đã lâu không làm giày.“Trời ạ!” Xảo Xảo vui mừng, “Lúc trước tôi cố ý đến Ý tìm Alice, bà ấy cũng không chịu làm cho tôi!”Cố Sanh hiện tại yên lặng, rất nhiều năm trước không phải như vậy.
Thời niên thiếu, cô thành danh ở vũ đoàn, Cố Sanh đã từng may mắn thu được một đôi.
Bất quá bản thân cô không phải nhảy ba lê, đôi giày này vẫn được cô giữ gìn đến giờ.“Cô thích là tốt rồi.” Đôi giày được cất giữ lâu ngày, Cố Sanh cũng không luyến tiếc.Thấy Xảo Xảo thích đến vậy, Cố Sanh cười, đến khu ăn uống.Vừa rồi cô vội vàng từ vũ đoàn chạy tới, luyện tập cả ngày, cái gì cũng chưa ăn.
Vô cùng đói bụng.
Vừa lúc khu ăn uống bày rất nhiều đồ ăn được trang trí tinh xảo, Cố Sanh gắp mấy món đến một bên ngồi xuống lót bụng.Cho dù là không trang điểm gì nhiều, diện mạo của Cố Sanh cũng đã nổi bật trong đám người.
Làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong sáng, dáng người lại xinh đẹp uyển chuyển.
Những yếu tố khiến cô trở nên hấp dẫn hơn.Cô ngồi xuống chưa đến một phút, đã có năm sáu chàng trai trẻ tuổi đến gần.
Cố Sanh vẫn vùi đầu ăn, chưa nâng đầu lên lần