Chu Lê An khi hôn khiến cho người ta cảm giác rất lạ.Rõ ràng thoạt nhìn là người lạnh lùng, thế mà khi hôn lại đặc biệt mãnh liệt đến thế.
Cố Sanh phục hồi lại tinh thần, cả người đã bò đến trong lòng ngực của anh.
Tốn rất nhiều lực mới khắc chế để chân không mềm, cưỡng bách bản thân thoát khỏi anh.Cánh tay dài của Chu Lê An ôm trọn eo của cô, trừ bỏ hơi thở có chút trầm, từ biểu cảm của anh, nhìn không thấy một tia hỗn độn.“Sao không thở?” Ngữ khí của anh mang đậm âm dương quái khí mùi, “Vị hôn phu không dạy cho em à?”Cố Sanh phản ứng chậm, dừng một chút mới hiểu anh nói gì.Chờ đến khi hoàn toàn hiểu được nội dung lời nói của anh, cô khiếp sợ như bị sét đánh trúng.
Ngẫm lại cảm thấy những lời này không thể từ trong miệng Chu Lê An nói ra?“Anh ghen à?” Khi hỏi, bản thân Cố Sanh cũng kinh ngạc.Mặt của Chu Lê An nháy mắt cứng đờ, anh khiếp sợ nhìn Cố Sanh, phảng phất khiếp sợ sao cô có thể tự luyến nói ra những lời như vậy.Cố Sanh bị anh nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, đang chuẩn bị giải thích, liền nghe giọng nói lãnh đạm rất khinh thường mà cười nhạo: “Cố tiểu thư, tôi rất vội, nhưng không có nhiều thời gian để làm mấy chuyện không hề ý nghĩa như ghen tuông như vậy.
Nếu cô tỉnh táo, không phải chỉ nói động đến người kia thì đầu óc toàn là nước, thì đừng tự mình đa tình.”Cố Sanh bị anh không lưu tình mà châm chọc đến nỗi mặt đều đỏ bừng.Con thỏ nóng nảy còn cắn người, Cố Sanh vốn hiền lành, cũng bị chọc giận: “Không ghen thì không ghen, anh mắng cái gì chứ!”Phỏng chừng là lúc này không khí giữa hai người đã căng thẳng lắm rồi, hoặc do hoàn cảnh mà Cố Sanh gan đến vậy.
Ban ngày còn cảm giác bóng dáng ai đó rất xa xôi, bỗng nhiên gần đây ở trước mắt, lại khiến người ta tức chết.Cố Sanh lúc ấy có chút tức giận, tính tình so với ngày thường lớn rất nhiều: “Mặt khác, Chu Lê An, anh đừng có suốt ngày hôn phu hôn phu, tôi đã sớm chia tay! Đừng có chụp mũ lung tung rồi tự cho là đúng!”Chu Lê An thần sắc vừa động, nhìn chằm chằm vẻ mặt kích động của cô.Đoán chừng lời cô nói là thật.
Lông mi rũ xuống, che khuất thần sắc thâm trầm trong mắt.
Anh nhạo báng cô: “Còn giữ gìn nhẫn người ta tặng như bảo bối, không phải đầu óc của cô vào nước thì là ai?”“Đó là tôi phải trả lại!” Cố Sanh cất cao giọng.Trải qua thời gian dài như vậy tự mình bình ổn, cô rất vất vả bình tĩnh lại, bị anh nói mấy câu lãnh đạm như thế làm bao nhiêu lửa giận của cô bùng lên, “Hơn nữa, sao tôi lại tự mình đa tình? Vừa rồi là ai gây chuyện trước?”Chu Lê An bị cô làm cho nghẹn họng.Nhìn cô.Cố Sanh không có thói quen mắng chửi người khác, chỉ có chó mới mắng chửi người khi nóng nảy.
Bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân thật xấu hổ.Trong bóng đêm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu thua ai.Chu Lê An không nghĩ tới, nữ nhân trước mặt vẫn luôn mềm mại giống như cục bột không xương cốt, cư nhiên cũng có lúc miệng lưỡi sắc bén.Anh bỗng cảm thấy buồn cười, giơ tay ra, Cố Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tiến vào trong lòng ngực của anh.
Làn da chỗ giao nhau giữa xương quai xanh với cổ, bỗng nhiên bị một cổ ấm áp ướt át dán sát vào, trong nháy mắt Cố Sanh mở to mắt.Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không khí, Chu Lê An buông cô ra, thong thả ung dung mà đứng lên.Cố Sanh sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày mới hồi thần lại, Chu Lê An vừa rồi mút cổ của cô.
Cảm giác tê dại xông lên đầu, cô chợt quay đầu lại nhìn về phía người nào đó đã khôi phục vẻ đạo mạo: “Anh!”“Lê An ca,” trong bóng đêm một giọng nữ mềm nhẹ vang lên, Hạ Vãn Phong mang giày cao gót đi ra, “Thì ra anh ở chỗ này!”Cố Sanh đem lời đến bên miệng nuốt xuống, một bàn tay theo bản năng che cổ.Chu Lê An bên cạnh không hề bị làm cho kinh hoảng, không mặn không nhạt móc hộp thuốc ra.Loại thuốc này không phổ biến trên thị trường, là loại hộp màu đen kim loại.Bật lửa lạch cạch sáng lên, anh đốt một điếu, hút một ngụm mới đáp: “Có việc?”Dường như Hạ Vãn Phong sớm đã quen thái độ lãnh đạm của anh, bước nhanh tới.
Bên cạnh, Cố Sanh đang ngồi ở bậc thang, muốn không thấy cô cũng khó.
Ánh mắt của Hạ Vãn Phong xẹt qua Cố Sanh, lại nhanh chóng chuyên chú nhìn Chu Lê An.
Thật xa cô ta đã chú ý khoảng cách vừa rồi giữa hai người, nề hà trời tối thấy không rõ lắm, không biết hai người đang nói gì.Cô ta lúc này mới chú ý tới chân của Cố Sanh trần trụi, không biết nghĩ đến gì, đôi mắt nhất thời gắt gao nhìn Chu Lê An.Cô ta không chớp mắt mà quan sát biểu tình của Chu Lê An, miễn cưỡng tươi cười: “Nghi thức đính hôn sẽ lập tức bắt đầu, trong kia không thấy anh, em liền ra đây tìm.
Lê An ca, anh đang cùng Cố Sanh nói chuyện sao? Nói gì vậy?”“Tùy tiện nói hai câu,” Chu Lê An nhíu mày, giơ tay nhìn thời gian, nhàn nhạt nói, “Tới giờ rồi, vào thôi.”Cổ tay áo có đính đá quý màu xanh lá lung linh ở dưới đèn đường, anh nâng tay lên, Cố Sanh mới chú ý tới thoạt nhìn tây trang màu đen bình thường của anh vậy mà lại xa hoa đến thế.
Ánh mắt của Hạ Vãn Phong quá nóng, làm người khác không thoải mái.
Cố Sanh không tham dự vào đối thoại giữa hai người, yên lặng mang giày vào.Hạ Vãn Phong muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi sao, rất không vui.
Nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cả người cứ khó chịu.Duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay của Chu Lê An.Tay mới vói qua, bị anh tránh đi.Chờ hai người một trước một sau rời hoa viên, Cố Sanh mới đứng lên.Đồ ăn cô ăn vừa rồi đã tiêu hóa một ít, bụng thoạt nhìn không còn trướng nữa.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng vẫn không quen tiếp chuyện với những người mà mình gặp lần đầu trong buổi tiệc.
Bất quá đã tặng lễ vật, chúc mừng cũng đã chúc mừng, chờ sau khi kết thúc nghi thức, tìm cơ hội nói một tiếng với Chu lão sư, cô liền chuẩn bị đi về.Khi Cố Sanh tìm được Chu lão sư, bà đang cùng Xảo Xảo nói chuyện với bạn học.Tất cả bạn học của Xảo Xảo cơ hồ đều từ học viện vũ đạo ra, bạn từ nhỏ cùng lớn lên cũng từng học nhảy.
Tất cả cũng có bối cảnh giáo dục tương đương nhau, trong đó có vài gương mặt khá quen.Cố Sanh không nhớ trước kia có từng gặp qua hay chưa.
Thấy Cố Sanh lại, Chu lão sư vội giữ chặt cô: “Đây là Cố Sanh của đoàn chúng ta, không phải các con nói muốn trông thấy sao?”Cố Sanh lễ phép mà chào hỏi mọi người.Chu lão sư nhìn thấy người quen, kêu Xảo Xảo tiếp đón Cố Sanh, xoay người rời đi.
Xảo Xảo tươi cười hạnh phúc.
Vị hôn phu của cô ấy là thanh mai trúc mã, hai người cảm tình như nước chảy thành sông, đương nhiên chuyện đính hôn cũng rất vui.Cô ấy lôi kéo cánh tay của Cố Sanh, để Cố Sanh ngồi bên cạnh cô ấy.
Chuyện cô ấy vừa lấy được một đôi giày múa thủ công của Alice, đã khoe với các bạn.Bạn bè chơi cùng cô ấy, gia cảnh đều không khác cô ấy là bao.Đại gia tuy không thiếu tiền, nhưng giày múa của Alice vừa quý hiếm vừa độc lạ, đối với vũ công mà nói xác thật là lễ vật vô cùng đắt giá.Trong đó có một cô gái là vũ nữ chuyên nhảy các điệu dân tộc dường như có chút không phục, vừa mở miệng đã có mùi thuốc súng: “Cố Sanh là chị à, chị có phải đã nhiều năm không khiêu vũ phải không? Hình như đã lâu không nghe thấy tin tức của chị.”Bên tay phải của Cố Sanh chính là Hạ Vãn Phong.Hạ Vãn Phong yên lặng ngồi dịch qua bên cạnh một chút, chéo chân, rụt rè ăn một quả dâu tây.“Còn nhảy,” sớm biết rằng sẽ bị người trong nghề nhắc tới, Cố Sanh rũ xuống mi mắt, cũng không trốn tránh, “Bất quá rất ít nhảy chính.”Cô gái hùng hổ doạ người: “Sao không nhảy? Là không muốn nhảy? Hay tài năng đã bị mai một?”Cố Sanh nhìn về phía cô ta: “Hình như cô rất hứng thú với chuyện của tôi thì phải?”“Sao chứ,” cô ta khiêu khích mà dương mi, “Chị đã từng là người nhảy chính của Ảo Ảnh, chúng tôi muốn vào Ảo Ảnh còn chưa được.
Tôi thật sự rất tò mò, chị đã bò đến vị trí nhảy chính, vì cái gì mà phải rời khỏi Ảo Ảnh?”Cố Sanh cầm váy, dùng sức tới nỗi tay trắng bệch.Lúc ấy vì chiếu cố Lục Nhạn Chu thất tình, biến thành chuyện mà Cố Sanh hiện tại hối hận nhất.“Đây là chuyện riêng của người ta!” Xảo Xảo bỗng không cười.
Ném nĩa vào mâm đựng trái cây.Mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.Nhìn kỹ, ngũ quan của Xảo Xảo, kỳ thật rất giống Chu Lê An.
Chẳng qua cô ấy thường xuyên cười, cùng bộ mặt không biểu tình của Chu Lê An khác biệt quá lớn, rất khó chú ý tới.
Một khi không cười, ngũ quan cao ngạo đặc thù liền hiện ra, “Nếu không nói chuyện phiếm thì câm miệng, không ngừng nói về việc tư của người khác, có ý gì?”Không khí yên lặng, cô gái trêu đùa Cố Sanh bị nói như thế trước mặt mọi người, biểu tình xấu hổ.Mấy cô gái bên cạnh nhìn nhau, cũng không nói.
Các cô thường xuyên chơi cùng nhau, đều là bạn tốt, kỳ thật ẩn sâu bên trong thì Xảo Xảo là chủ.
Giới thượng lưu vốn là như vậy, xem giá trị con người để nói chuyện.
Nhà ai không có tiếng nói, thì phải phục tùng người khác.Hạ Vãn Phong buông nĩa, cười nhéo mặt của Xảo Xảo: “Hôm nay em đính hôn, mọi người đều tới chúc mừng em.
Đừng làm sắc mặt như vậy.
Làm hỏng hết bầu không khí, đến cuối cùng chính em cũng không vui, sao phải thế chứ?”“Đừng xụ mặt,” Hạ Vãn Phong khuyên, “Em cùng Gia Minh đời này chỉ đính hôn một lần, đừng có về sau nhớ lại đều là chuyện không vui.
Cười một cái đi?”Xảo Xảo có thể không cho người khác mặt mũi, đối với Hạ Vãn Phong lại không lạnh lùng nổi.
Cô ấy lại cười rộ lên.Các cô gái thấy rốt cuộc Xảo Xảo cũng cười, mới dần thả lỏng.Cố Sanh cũng không muốn làm người khác xấu hổ, uống một ly nước trái cây, liền đứng dậy tạm biệt Xảo Xảo.Xảo Xảo xin lỗi, hôm nay vốn dĩ cố ý cầu xin mẹ mời Cố Sanh đến, cô ấy thiệt tình muốn kết bạn với Cố Sanh.
Kết quả lại thành ra như vậy: “Lần tới mời chị uống cà phê, chị nhất định phải tới.”“Được thôi.” Cố Sanh cười.
Nói một tiếng với Chu lão sư rồi từ cửa bên hông đi ra ngoài.Hội trường ở trung tâm thành phố, buổi tối vẫn có thể đón xe.Đã 11 giờ, buổi tối buồn đến nỗi một chút gió cũng không có.Cố Sanh đến cửa sau, ở công viên bên cạnh tìm chỗ đứng bắt mắt, ở ven đường chờ xe.
Di động biểu hiện xe còn bảy phút nữa đến, cô mới nhanh chóng mở xem tin nhắn của Tạ Tư Vũ.Tạ Tư Vũ trong khoảng thời gian này vội đến nỗi đầu choáng váng, đứng cũng có thể ngủ.
Hầu như tối nào cô cũng trực ban ở bệnh viện.XSY: “nếu chọn cậu, thì quá tốt rồi.
Lại không phải chưa từng là người nhảy chính, cậu đảm nhận vị trí này không phải nhẹ