Editor: Gấu Lam
Buổi tối, Cố Giai Mính dỗ Mặc Trạch Dương đi ngủ, cũng ngáp theo một cái, "Thương" lành rồi, cũng nên về đoàn phim, nhìn Mặc Trạch Dương có nhìn cỡ nào cũng không đủ, tưởng tượng đến lần sau trở về cũng không biết khi nào, Cố Giai Mính luyến tiếc phải đi.
Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng đi vào, nhìn Mặc Trạch Dương nằm bất động, mông nhỏ cong lên, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi?"
Mặc Trạch Dương mặc một bộ đồ hồ ly, mông nhỏ bụ bẫm khiến hồ ly căng tròn trịa, Mặc tổng không nhịn nổi, sờ soạng mông nhỏ của con trai sờ soạng một phen, tức khắc cười không nhịn được, ú na ú nần.
"Hư!" Cố Giai Mính ngồi dậy, ý bảo đừng đánh thức thú con, kết quả vừa thấy mông béo của Mặc Trạch Dương, cũng không nhịn được, sờ soạng một hồi.
"Phốc! Quá trời thịt ha ha ha!" Cố Giai Mính hạ giọng cười trộm vài tiếng, để điều hòa 27 độ, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài, vẫy tay với Mặc Uẩn Tề, có việc cần nói.
Mặc tổng: "Anh......"
"Ngưng! Chờ tôi làm chuyện đứng đắn trước đã." Cố Giai Mính đánh gãy lời nói của Mặc Uẩn Tề, vội vã chạy xuống lầu, cầm một hộp kem từ trong tủ lạnh, múc một muỗng nhỏ nếm một ngụm, thỏa mãn nheo mắt, sướng!
Sau đó cọ cọ cọ chạy lên lầu.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười hỏi: "Chuyện đứng đắn của em chính là chờ con ngủ rồi, ăn vụng kem của con?"
"Đây không gọi là ăn vụng," Cố Giai Mính múc một miếng to, đưa tới bên miệng Mặc Uẩn Tề , cười tủm tỉm nói: "Cái này gọi là chia sẻ."
Trời nóng lên, đứa nhỏ không tránh được dụ hoặc của kem , tuy rằng Mặc Trạch Dương là tiểu yêu, dạ dày khỏe hơn con người nhiều, nhưng Cố Giai Mính là một người ba, vẫn lo lắng bé ăn kem nhiều sẽ bị tiêu chảy, vẫn luôn khống chế Mặc Trạch Dương không cho ăn nhiều, còn tìm cơ hội chia sẻ giùm bé.
Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính cười cong mặt mày, há mồm ngậm lấy muỗng nhỏ, cảm giác lạnh lẽo chạm vào đầu lưỡi, lại chạm đến hương vị ngọt ngào, nhìn con ngươi tràn đầy ý cười của Cố Giai Mính, hắn cười liếm bơ bên miệng, khen nói: "Hương vị không tồi."
Tiếng nói trầm thấp, ở dưới ánh nhạt nhòa có vẻ lưu luyến đa tình, khoảng cách hai người thật sự quá gần, Cố Giai Mính có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương khi nhìn mình thâm tình cỡ nào, lông mi thật dài đều không giấu được tình cảm mà đôi mắt muốn truyền đạt, loại cảm giác anh không cần cả thế giới, anh chỉ muốn nhìn một mình em làm trong lòng cậu nhảy dựng. Hoảng loạn lại đút một muỗng cho Mặc Uẩn Tề , Cố Giai Mính rũ mắt, không dám nhìn đôi mắt đối phương, "Thích thì ăn nhiều một chút, dù sao trong tủ lạnh vẫn còn ."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm từ tính run lên khiến lỗ tai Cố Giai Mính tê rần, thanh âm Mặc Uẩn Tề rất giống đàn cello, từ nhỏ sinh sống ở quốc gia thân sĩ, gia giáo và tu dưỡng xuất sắc, hắn đã sơm đem bình tĩnh và rụt rè khắc vào trong xương cốt, cho nên lúc hắn cười cũng chỉ là nhẹ giọng cười vài tiếng, tiếng cười ngắn ngủn vài giây rất giống đàn cello phát ra âm nhẹ, còn mang theo âm cuối run run, làm người mê say. Cố Giai Mính đỏ mặt, đem muỗng kem nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, lấp kín tiếng cười của đối phương.
Mặc Uẩn Tề thuận tay ôm eo Cố Giai Mính, há mồm chờ đút.
Trong đầu Cố Giai Mính đã trống rỗng cứ múc một muỗng lại một muỗng đút cho Mặc Uẩn Tề, đến cuối cùng mới phát hiện, bản thân chỉ mới nếm một miếng mà thôi!
Đậu xanh! Thật mệt mà!
Cố Giai Mính nhìn hộp kem trống rỗng, vẻ mặt tiếc hận.
"Muốn ăn sao?"
"Hả?"
"Kem."
"Anh ăn sạch rồi mà!"
"Không sao, nếm thử hương vị cũng được."
"A?" Cố Giai Mính không rõ nguyên do chớp chớp mắt, cái gì?
Mặc Uẩn Tề ôm sát người trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên môi Cố Giai Mính, nụ hôn bá đạo hoàn toàn không giống với khí chất thân sĩ có lễ của hắn, tựa như muốn nuốt trọn cái người không nghe lời này, mang theo tính xâm lược mười phần. Cố Giai Mính kinh hãi cả người run lên, ném hộp kem trong tay , hoảng loạn muốn đẩy ra, giây tiếp theo đã bị đè lên tường, càng bị hôn sâu hơn.
Cố Giai Mính hoàn toàn hoảng sợ, bắt lấy quần áo bên hông Mặc Uẩn Tề, chân tay luống cuống, đến bản thân mình là yêu tinh cụng quên. Độ ấm quen thuộc, cảm giác quen thuộc , ôm Mặc Uẩn Tề, đáy lòng Cố Giai Mính đột nhiên khó chịu lên, khó chịu muốn khóc, không biết vì sao lại sinh ra cảm giác này, ngay sau đó chính là mừng như điên, là vui sướng mất mà tìm lại được, cảm giác ngực trống rỗng sau khi mất đi ký ức , giờ khắc này rốt cuộc đã lấp đầy. Vẫn chưa biết rốt cuộc mình bị làm sao , cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Mặc Trạch Dương ngủ mơ mơ màng màng, đôi mắt còn chưa mở đã chạy ra đây, câu đầu tiên khi hé miệng là: "Ba, có phải ba ăn vụng kem của con không!"
Một câu của Mặc Trạch Dương, kinh động đến hai người đang hôn nhau.
Động tác Mặc Uẩn Tề cứng đờ, dục cầu bất mãn khẽ cắn trên môi Cố Giai Mính, ánh mắt thâm thúy tựa như lốc xoáy hắc ám, có thể lôi kéo người tiến vào, nhấn chìm ở bên trong. Cố Giai Mính bị ánh mắt này dọa đến ngây người, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Mặc Uẩn Tề , không biết nên làm gì kế tiếp.
Bị đôi mắt thanh thấu này nhìn, suýt nữa đã không áp được xao động tận đáy lòng, Mặc Uẩn Tề giơ tay che khuất đôi mắt Cố Giai Mính, quay đầu nhìn lại Mặc Trạch Dương đang đứng ở cửa dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài , căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, ai cũng không phát hiện miếng ngọc luôn không rời cổ của Cố Giai Mính tỏa ra một vầng sáng, từng chút từng chút tụ thành một sợi dây mắt thường khó có thể phân rõ, quyến luyến quấn lên tay Mặc Uẩn Tề , nhưng làm sao cũng không buộc được.
Mặc Trạch Dương chớp mắt, bĩu môi nhìn nhìn hộp kem rơi trên mặt đất , không vui hỏi: "Hai ba ấy, ăn vụng kem của con, lúc con ngủ còn ngửi thấy mùi luôn này."
Mặc Uẩn Tề cạn lời co rút khóe miệng, vì miếng ăn thôi mà?
Cố Giai Mính rốt cuộc phản ứng lại , theo bản năng trả lời: "Không phải ba, cha con ăn đó!"
Mặc Trạch Dương bĩu môi, "Ba từng nói rồi, nói dối không phải là bé ngan." Bé ngửi ra hết, hai người đều ăn!
"Rồi, ăn thì ăn đi." Mặc Trạch Dương xoắn mông đi tới, một tay kéo Cố Giai Mính, kéo về phòng của mình, muốn ngủ cùng cậu.
Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người bé, tâm tình vốn xao động lại không có cách nào áp xuống, vì sao trên người Mặc Uẩn Tề lại khiến cậu thấy quen thuộc, vì sao ngực lại đau?
Cố Giai Mính tự hỏi hơn một giờ, từ khi có ký ức tới nay thì đó là thời gian tự hỏi dài nhất của cậu !
Nghĩ nghĩ, không biết khi nào thì ngủ rồi.
Tới sáng hôm sau cậu mới đột nhiên ý thức được, Mặc Uẩn Tề vốn dĩ tìm cậu là muốn nói chuyện gì đó, kết quả lại làm chuyện không đứng đắn.
Hai người vừa chạm mặt, Cố Giai Mính sợ tới mức nhảy ra sau, tựa như một con hồ ly nhát gan thấy thợ săn, cậu chỉ muốn trốn thôi.
"Giai Mính?" Mặc Uẩn Tề mở miệng gọi hắn lại, đáy lòng thở dài, tối hôm qua dọa cậu rồi.
Cố Giai Mính thành thành thật thật đứng tại chỗ, nhấp miệng, phòng bị nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, người này thật sự có độc, dính vào chính cậu sẽ không bình thường.
Mặc Uẩn Tề đi qua, giữ chặt tay Cố Giai Mính , làm lơ ánh mắt phòng bị của Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Tiếp tục nói chuyện anh tính nói với em tối hôm qua nào."
Cố Giai Mính chớp chớp mắt, tạm ngưng chạy trốn, "Chuyện gì?"
Mặc Uẩn Tề nghiêm túc nói: "Anh đăng ký Weibo, đã gửi tin nhắn cho em, em nhớ theo dõi."
Cố Giai Mính: "............ Gì?"
Mặc Uẩn Tề cười cười, ý vị thâm trường nói: "Nghe lời, về sau sẽ dùng đến."
Cố Giai Mính nhún vai, bất đắc dĩ gật đầu, không hiểu lắm mớ kịch bản gian trá của nhân loại này.
Cố Giai Mính cũng chỉ theo dõi mấy người, đột nhiên tăng một , tự nhiên khiến cho fans chú ý, mọi người thấy đó là một tài khoản vừa mới đăng ký, chỉ theo dõi một mình Cố Giai Mính , fans liền nghĩ đây là acc clone, lập tức lén lút theo dõi.
————
Cố Giai Mính lại nghỉ ngơi thêm một ngày, nên không thể không về đoàn phim, vì đuổi kịp cảnh quay, sáng 5 giờ hơn đã phải đi.
Trước khi đi cậu lại lại dặn dò Mặc Uẩn Tề một lần, "Nhớ đón con, nhớ gọi điện thoại , nhớ video với tôi."
Lúc Cố Giai Mính rời đi mỗi bước đều lưu luyến ngược lại lúc sau Mặc Trạch Dương biết Cố Giai Mính đi đóng phim, ngây ra một lúc đột nhiên nhảy cao lên, vui vẻ đứng lên ghế mở tủ lạnh lấy kem ra, "Con muốn ăn ba hộp kem ! Ăn ba hộp!"
Mặc Uẩn Tề nâng chân dài đi hai bước thành một đuổi theo thú con, nhẹ nhàng bắt giữ, ôm vào phòng ngủ, trước tiên mặc quần áo Cố Giai Mính đã chuẩn cho bé đã, một tay ôm con, một tay xách cặp, đi nhanh, động tác thập phần lưu loát.
Mặc Trạch Dương: QAQ
Lúc Cố Giai Mính đi không có chuẩn bị bữa sáng, thư ký Vương đã lấy lòng Mặc Trạch Dương thích ăn bánh bao nhỏ, còn có cháo nhừ, nhìn động tác Mặc tổng đút ăn cho con càng ngày càng thành thạo, thư ký Vương lặng lẽ xoa cái trán đầy mồ hôi.
"Cha, cha đừng quên đón con." Dọc theo đường đi, Mặc Trạch Dương nhắc nhở Mặc Uẩn Tề ba lần.
Bé con ngày thường hoạt bát, đột nhiên trở nên mẫn cảm , đáy lòng Mặc Uẩn Tề mềm nhũn, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, sờ đầu của bé, "Sẽ không quên, chúng ta ngoéo tay."
Mặc Trạch Dương nháy mắt liền có tinh thần, tay nhỏ cuốn lấy tay to của Mặc Uẩn Tề, vui vẻ hỏi: "Buổi tối ba có trở về không?"
Mặc Uẩn Tề: "...... Hẳn là sẽ không." Cố Giai Mính là mơ hồ chứ không phải ngốc, sao có thể khiến mình luôn bị thương được?
Buổi tối, xác thật Cố Giai Mính không trở về, trong nhà không có ba , không có ba làm đồ ăn, cho dù ăn xong họp kem, Mặc tiểu nhãi con cũng có chút mất mát. Bé con yên lặng dùng cái muỗng múc miến trứng, cái miệng nhỏ nhồm nhèm, rất lâu cũng chưa ăn được mấy miếng.
Mặc Uẩn Tề buông đũa, quan tâm hỏi: "Không thích ăn?"
"Muốn ăn cơm ba làm."
Mặc tổng: "......"
"Muốn ăn gà."
Mặc tổng lập tức cầm lấy di động, "Muốn ăn kiểu nào?" Hắn phái người lập tức đi làm.
Mặc Trạch Dương buông cái muỗng, trong mắt hơi hơi vui, "Muốn ăn KFC, muốn đến tiệm thức ăn nhanh."
Mặc tổng trầm ngâm ba giây , lập tức đứng lên, ôm Mặc Trạch Dương từ trên ghế xuống, nói đi là đi.
Mặc Trạch Dương vui vẻ cười, giờ khắc này cảm thấy cha mình chính là superman,
Tuyệt đối là nam tử hán, phái hành động!
————
Mùa hè không thiếu nhất chính là muỗi, đặc biệt là ở vùng hoang vu dã ngoại, muỗi giống như tổ chức thành đoàn xuất động, xem con ngươi như bánh trái, không chích một cái thì rất ngại nói bản thân là loài hút máu.
Người trong đoàn phim tụm lại thành tốp ba tốp năm, một người cầm cây quạt hương bồ trong tay, không ngừng quạt, còn có người cầm thuốc đuổi muỗi và dầu thơm, thỉnh thoảng phun lên người mình, cho dù như vậy, làn da lỏa lồ bên ngoài vẫn bị chích đầy. Có nhân viên công tác vì phòng muỗi, tình nguyện nóng cũng phải mặc áo dài quần dài.
Lại nhìn Đặng Hưng xem, quả thực là được muỗi yêu mến nhất, đêm nay cũng rất quái dị, trước kia đám muỗi luôn đeo bám nhân viên đoàn phim, đêm nay mục tiêu công kích hàng đầu biến thành Đặng Hưng, đầu của mỗi một con đều siêu to khổng lồ , bảo đảm chích một cái là xuất hiện vệt đỏ ngay.
Vì không để mặt mình bị chích, ảnh hưởng ngày mai đóng phim, Đặng Hưng lấy miếng vải trùm lên mặt, chẳng khác gì ăn trộm.
Bàn chân Cố Giai Mính đặt trên cỏ, mặc áo thun ngắn tay màu xanh, phía dươi mặc quần jean lửng, lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Bên trái bên phải cậu là Bùi Bằng và Bạch Vũ, ba người nắm chặt trong tay mấy tấm bài, phía trước để một miếng vải trắng, đang đấu địa chủ.
Bên cạnh ba người đến một con muỗi cũng không có, có thể nói là một kỳ cảnh trong đoàn phim!
Đặng Hưng bị chọc tức dậm chân, hắn không thể hòa vào cái vòng nhỏ hẹp đó được, Cố Giai Mính không dẫn hắn chơi. Hắn diễn vai ác không sai, nhưng bên ngoài cũng rất giống vai ác, bọn họ làm gì cụng không mang hắn theo, Bạch Vũ bám Cố Giai Mính như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Bùi Bằng thích náo nhiệt, ban đầu còn gọi hắn chơi cùng Cố Giai Mính bọn họ , bị hắn cự tuyệt mấy lần cũng không kêu hắn nữa, dù sao địa vị của người ta lớn hơn hắn, không cần lần nào cũng nhân nhượng hắn.
Trợ lí Đặng Hưng đồng tình nhìn hắn, khuyên nhủ: "Anh Hưng, anh cũng trò chuyện với bọn họ đi, đừng đợi ở đây như ông già, đều là người trẻ tuổi, một lát lại túm tụm chơi rồi."
Đặng Hưng bĩu môi, "Không đi! Ba người kia xấu quắc chứ gì, nên muỗi cũng không ăn!"
Cố Giai Mính nghiêng mắt thoáng nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Đặng Hưng có phải đang trừng tôi hay không?"
Bùi Bằng bất đắc dĩ, "cậu thu liễm tí đi, đừng để phóng viên chụp phải." Hiện tại đã có phóng viên phát hiện bọn họ, lúc này không biết đang núp ở đâu.
Cố Giai Mính không sao cả nhún nhún vai, "Được rồi, muỗi sẽ thay