Tim Lương Nghị đột nhiên đập thình thịch nhảy lên dữ dội.
Cảm giác này quá quen thuộc.
Quá quen thuộc!
Anh và người yêu đã nói những lời đó rất nhiều lần, khi đó Quân Hậu Mộ Dung Bội gần như bị phế, bị giam vào trong lãnh cung hẻo lánh. Thủ vệ Cấm Vệ Quân ở xung quanh đều là thuộc hạ của Lương Nghị, đương nhiên sẽ không ngăn Mộ Dung Bội đi ra ngoài, Đế Vương cũng lười để ý tới tình huống bên Mộ Dung Bội nên để cho bọn họ có cơ hội tốt nhất.
Mộ Dung Bội sẽ luôn cải trang thành bộ dáng khác đi gặp Lương Nghị, cố ý không đem khăn tay theo lại nói mình quên mang hay đã mất, chỉ là muốn Lương Nghị cho cậu thêm một cái. Tiểu tâm cơ như vậy làm hai người đều vô cùng vui vẻ, huống chi khi Mộ Dung Bội tới sẽ tặng cho anh một cái khăn tay do chính cậu thêu.
Những chiếc khăn tay đó là thứ quý giá nhất của Lương Nghị, cho tới nay vẫn còn được giữ ở trong nút không gian của anh.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, đừng nói thời đại tinh tế ngay cả tại Lâm quốc cũng chưa ai nghe qua.
"Cậu..." Lương Nghị bình tĩnh, không lựa lời mà hỏi :"Cậu tên gì?"
Sau khi hỏi xong đã muốn khinh bỉ bản thân, câu hỏi ngu ngốc như vậy...
Quả nhiên Mộ Dung Bội nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái :"Mộ Dung Bội."
Thưc ra câu hỏi này không có chút ý nghĩa gì, dù sao tên nguyên chủ và mình giống nhau.
Lương Nghị hơi ảo não, anh muốn trực tiếp hỏi có phải cậu xuyên tới không nhưng nơi này cũng không phải là nơi tốt để hỏi. Hơn nữa, anh sợ mình sẽ nhận đáp án phủ đình, thậm chí bị đối phương coi thành bệnh tâm thần.
Các thuộc hạ ngồi cùng bàn chớp mắt với nhau, trong lòng cười nhạo lão đại của họ.
Thang Bác chọt Phó Thủ, thì thầm :"Lão đại thật không biết theo đuổi, đây là cuộc trò chuyện xấu hổ nhất tôi từng thấy."
Phó Thủ di chuyển qua bên cạnh chút, cách xa tên nào đó ra. Vừa nãy lão đại mới nhìn lướt qua bên này, nhất định là đã nghe thấy câu nói của tên đần này, y cũng không muốn cùng tên đó xui xẻo.
Một bữa cơm ăn tới vô cùng xấu hổ, Lương Nghị muốn vò đầu bứt tai nhưng nhìn vì hình tượng của anh.
Vất vả đợi tới khi kết thút tiệc liên hoan, Lương Nghị nghiêm trang kéo tay Mộ Dung Bội :"Chúng ta nói chuyện."
Lập tức bốn phía xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, một đám e sợ thiên hạ không loạn ồn ào, làm mặt Mộ Dung Bội đỏ lên.
Cậu biết đám người kia có ý tứ gì nhưng cậu không chắc ý tứ Lương Nghị có phải là ý đó không. Rất có thể là không phải, dù sao giữa họ cũng không quá quen thuộc.
Tin tức tố nồng đậm bên cạnh bao kín cậu không còn kẽ hở, dù đã uống thuốc nhưng Mộ Dung Bội vẫn cảm thấy mình sắp đứng không vững. Ngoại trừ hai chân bủn rủn, cơ thể cũng khô nóng lên, không nhịn được muốn lại gần người kia.
Mộ Dung Bội vội vàng lấy lại bình tĩnh nhịn xuống.
Như vậy cũng hơi mất tự nhiên, hơn nữa, đó chỉ là kính thích từ tin tức tố, cậu không thể bị tin tức tố chi phối được.
Lương Nghị cũng nhận ra cậu không thích hợp, anh quay qua nhìn gấu máy, trong lòng khó hiểu chẳng lẽ gấu máy không cho cậu dùng thuốc? Có lẽ không, vì nếu không thì cậu cũng không bình an ngồi tới giờ mà đã sớm tiến vào kỳ động ɖu͙ƈ, không muốn sống mà tỏa ra tin tức tố hấp dẫn Alpha xung quanh.
Nhưng tình huống trước mắt thì ngoại trừ Lương Nghị, hình như không có người thứ hai ngưởi được tin tức tố Omega nồng nặc. Mộ Dung Bội không có uống chất ức chế nên trong cảm nhận của người khác tin tức tố của cậu phẳng lặng như nước, nhàn nhạt, cẩn thận ngửi mới có thể ngửi được.
Lương Nghị vốn cũng như vậy nhưng kể từ khi anh bắt đầu hoài nghi Omega này là Quân Hậu của anh, tin tức tố nồng nặc tràn đầy chóp mũi. Nếu không có ý thức tự chủ kinh người, sợ rằng Lương Nghị đã sớm cứng lên.
"Đi thôi." Lương Nghị vội vàng đỡ Mộ Dung Bội, mang cậu nhanh chóng rời đi.
Để lâu hơn nữa chỉ sợ Mộ Dung Bội sẽ lộ ra dáng vẻ xinh đẹp trước mắt mọi người.
Vừa rời đại sảnh, hai chân Mộ Dung Bội mềm nhũn, khụy xuống. Lương Nghị đành phải nửa ôm cậu, miễn cậu ngã nhào xuống.
"A..."
Cơ thể hưa trải qua việc đời, thậm chí còn chưa tiếp xúc Alpha nào ngoài người thân vô cùng mẫn cảm, tin tức tố của Alpha đối với cậu vô cùng xa lạ, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc. Năng lực chống cự của Mộ Dung Bội vô cùng yếu, huống chi còn là tin tức tố của người yêu.
Nếu kết hợp với bạn đời thì có thể sẽ khá hơn. Nếu trực tiếp đánh dấu thì càng không cần lo lắng bị tin tức tố của người khác kϊƈɦ thích, nhưng Lương Nghị không thể chiếm cậu hay đánh dấu cậu.
Lương Nghị bế cậu lên, bước nhanh về phòng Mộ Dung Bội. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương nồng hơn.
Mộ Dung Bội ở đây nửa tháng, mùi tin tức tố ở đây còn nhiều hơn trêи người cậu. Lực khống chế của Lương Nghị trong chớp mắt bị đánh tan, phía dưới dựng lên túp lều.
Thầm xin lỗi một tiếng, Lương Nghị vội vàng bế người trong lòng lên giường, mình lùi lại mấy bước ngồi trêи ghế salon. Anh rót cho mình một ly nước đá, sau khi uống vào, khô nóng trong cơ thể mới tốt hơn chút.
Cách xa Lương Nghị, cuối cùng Mộ Dung Bội cũng có thể thở phào. Cậu chống giường ngồi dậy, tựa vào vách tường sau lưng mím môi :"Thuyền trưởng có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Người nọ không có lợi dụng lúc cậu khó khăn mà muốn cậu, hiển nhiên câu "nói chuyện" trước đó là thật sự nói chuyện chứ không có làm mấy chuyện khó nói.
Mộ Dung Bội không rõ mình nhẹ nhõm hay mất mát, tâm trạng không tốt lắm.
"Tôi mạo muội hỏi một câu..." Lương Nghị do dự vẫn quyết định trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Bội gật nhẹ :"Anh hỏi đi."
"Cậu thực sự là con trai thứ ba của Mộ Dung gia?" Lương Nghị nhìn chằm chằm biểu tình của Mộ Dung Bội.
Con ngươi Mộ Dung Bội co rút lại :"Đương nhiên."
Lương Nghị hiểu rõ, quả nhiên không phải, anh nói tiếp :"Cậu không cần khẩn trương, tôi biết cậu là người xuyên qua."
Mộ Dung Bội nhìn xuống sàn, không nói gì, qua hồi lâu cậu mới lạnh