Không ai có thể ngăn lại Lương Nghị, cũng không ai có năng lực phát hiện được hành tung của anh, vì vậy Lương Nghị có thể quang minh chính đại đi tìm Mộ Dung Bội.
Mộ Dung Bội vốn là người bảo thủ, nhưng cậu có tình cảm đặc thù với Lương Nghị, một lần hai lần còn có thể chống cự lại sự theo đuổi của đối phương, nhưng khi Lương Nghị càng phát ra tình yêu mãnh liệt cùng Đế Vương chán ghét vứt bỏ, đường ranh giới của Mộ Dung Bội dần biến mất.
Đế Vương không thích Mộ Dung Bội, thậm chí chạm cũng không muốn. Xuất giá hơn nhiều năm, ngoại trừ Lương Nghị và cung nữ thϊế͙p͙ thân, không ai biết thật ra Mộ Dung Bội vẫn như ca nhi chưa xuất giá, căn bản chưa từng thị tẩm. Mỗi khi Đế Vương tới cung Quân Hậu đều là chán ghét đẩy Quân Hậu lên nằm nhuyễn tháp, cùng giường cũng không chịu.
Lương Nghị vô cùng đau lòng, người mình phủng trong lòng bàn tay sao có thể chịu nổi cậu bị ghét bỏ như vậy chứ.
Rốt cuộc có một ngày, Lương Nghị không chịu đựng nổi nữa, anh mang Mộ Dung Bội rời khỏi hoàng cung đi giải sầu, đồng thời lần nữa cầu yêu. Có cung nữ và thị vệ trung tâm yểm hộ, không ai biết Quân Hậu đã rời đi.
Mộ Dung Bội chưa từng có cơ hội đi ra ngoài giải sầu, có thể tiếp xúc gần gũi với dân chúng. Từ khi sinh ra, trong trí nhớ của cậu luôn là đại viện khuê phòng, sau này khi xuất giá, chính là cung điện tường cao và đại khí. Cậu không thích những thứ này lại bất lực.
Lương Nghị thỏa mãn tất cả kỳ vọng của cậu, để cậu quyết tâm thoát khỏi gông cùm xiềng xích, vì vậy cậu và Lương Nghị ở bên nhau.
Thành ái nhân, Lương Nghị quyết định muốn tạo phản. Chẳng qua chỉ là một Đế Vương nho nhỏ, khoa học kỹ thuật thấp kém, dựa vào cái gì dám bắt nạt người trong lòng anh. Anh có cơ giáp, anh là Alpha cường đại, thời đại tinh tế Liên Bang cũng không làm gì được anh, thu thập một Đế Vương rất dễ dàng.
Nhưng vì ái nhân, Lương Nghị phải an bài hết tất cả, không thể để ai lên án chỉ trích.
Lương Nghị đã từng hối hận vô số lần, anh không nên lựa chọn đi từ từ. Cho kẻ địch cơ hội, cuối cùng khiến bản thân xuyên về.
Thực ra chuyện Liễu Quý Quân và Đế Vương liên thủ đối phó Lương Nghị, Lương Nghị căn bản không đặt ở trong mắt. Nếu không phải lần kia xuyên về, anh chắc chắn đã sớm giết sạch. Thích khách phái tới ám sát anh căn bản không gây thương tổn gì được anh, huống chi là giết chết.
Ngược lại là Mộ Dung Bội ở trong lãnh cung, tuy không tin ái nhân sẽ bị hại chết như vậy, nhưng bởi vì thực sự hài cốt của ái nhân cũng không còn, không thể không tiếp nhận hiện thực. Sau một thời gian dài đau khổ, liên lạc với thuộc hạ cũ của ái nhân, tiếp tục việc làm trước đó của ái nhân.
Cậu phải báo thù cho ái nhân, phải lật đổ đất nước kinh tởm này.
Lương Nghị thoát khỏi giấc mơ hồi ức, thở một hơi thật dài. Cảm nhận cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng, nhất thời căng thẳng toàn thân, vô thức muốn ném người đi, một giây sau nhớ tới đây là người yêu anh mất mà có được, không phải người đẹp thuộc hạ vì quan tâm mà đưa tới.
Trêи thực tế cũng không có người đẹp nào có cơ hội lại gần Lương Nghị, trong những năm tháng trước kia, dù là trước khi xuyên qua hay sau khi xuyên trở về, những người đẹp kia cũng không có cơ hội lại gần Lương Nghị trong vòng ba mét. Ngay cả liếc cũng lười, làm mọi người, chỉ kêu mọi người từ đâu đưa tới thì đưa về nơi đó. Nhất là sau khi xuyên về, người dám cả gan đưa người đẹp gì đó cho anh, những "người đẹp" đó đều không có kết cục tốt.
Người trong lòng ngủ rất sâu, Lương Nghị không nỡ đánh thức cậu, nhưng hương vị tràn ngập trong không khí thực sự quá mê người, khó tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Mộ Dung Bội là chọt tỉnh, có vật gì đó chọt trêи bụng làm cậu vô cùng khó chịu. Vô thức thò tay vào chăn sờ sờ, bắt được thứ khởi xướng.
Lương Nghị lập tức hút một ngụm khí lạnh.
Mộ Dung Bội tỉnh táo lại, buông ra, mặt đỏ lên :"Em không cố ý..."
Lương Nghị trở mình đè cậu :"Chậm."
"A..."
Đôi môi bị chặn lại, mãnh liệt hôn một hồi, Mộ Dung Bội thở hổn hển, đáng thương nằm trêи giường, một cử động nhỏ cũng không dám. Chỉ một lúc như vậy, thứ đồ chơi kia càng lớn hơn, còn đè ở nơi nguy hiểm vận sức chờ phát động.
"Vợ, em như vậy không dược." Lương Nghị vùi đầu vào cổ cậu :"Mùi vị của em quá ngọt ngào, sẽ hấp dẫn những tên bụng dạ khó lường."
Mộ Dung Bội nghĩ cũng đúng, cậu vươn tay ôm cổ Lương Nghị, thanh âm mềm nhũn :"Vậy anh đánh dấu em đi."
Sau khi đánh dấu cậu cũng sẽ không bị tin tức tố của người khác ảnh hưởng, tin tức tố của cậu chỉ có thể hấp dẫn Lương Nghị.
Lương Nghị sờ sờ mặt cậu :"Em có chắc không?"
Một khi đánh dấu chính là chuyện cả đời.
Mộ Dung Bội mím môi gật đầu, cậu cảm thấy mình sẽ không hối hận.
Lương Nghị mở cở trong bụng, rốt cuộc anh cũng đã có một Omega cho mình, Omega này còn là người yêu của anh, quả thực không tưởng tượng được.
Đánh dấu chính thức xong là kèm theo ɖu͙ƈ vọng cuộn trào mãnh liệt, kỳ phát tình của Mộ Dung Bội cũng đến sớm. Lương Nghị chỉ kịp phân phó gấu máy chuẩn bị tiêm chất dinh dưỡng cho họ bất kỳ lúc nào, còn lại thì không rảnh.
------------------
"Lão đại đã trầm mê trong ôn nhu bảy ngày." Thang Bác ngồi xổm trước cửa phòng Mộ Dung Bội, ngáp một cái.
Phó Thủ bình tĩnh nói :"Kỳ phát tình của Omega từ ba đến bảy ngày, thời gian càng dài chứng minh huyết thống càng thuần khiết, đây là chuyện tốt. Nói không chừng lần này kết thúc, trong bụng phu nhân đã có thuyền trưởng nhỏ."
Thang Bách hâm mộ :"Omega nhỏ đáng yêu của tôi chừng nào mới đi tới cạnh tôi? Đến lúc đó tôi nhất định sẽ không rời khỏi cửa trong một tháng!"
Phó Thủ khinh bỉ nhìn