Sau khi ngã ngồi Ti Du liền ngồi đờ ra, vẫn là được Ti Nguy Lâu đuổi đến nâng dậy.Ti Nguy Lâu giúp cậu phủi tuyết dính ở phía sau, hỏi: “Ngã có đau không?”“Không đau.” Ti Du lắc đầu, sau đó cũng hồi hồn, nghiêng đầu nhìn anh, cả giận nói: “Lần thứ hai rồi Ti Nguy Lâu!Đây đã là lần thứ hai em vì anh mà ngã dập mông rồi đấy!”Ti Nguy Lâu bật cười, nói: “Là lỗi của tôi.”“Nói thừa, đương nhiên là lỗi của anh.” Ti Du hừ một tiếng, hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía mấy người Tạ Hoàn đang đứng.Tạ Hoàn vẫn luôn cười phá lên từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu bị ngã.Ti Du xông đến nhảy lên treo trên lưng cậu ta, nghiến răng nói: “Lại cười!”“Không cười nữa không cười nữa, bố của con ơi.” Tạ Hoàn vội vàng nói.Lúc này Ti Du mới trượt xuống từ trên người cậu ta.“Các cậu đang làm gì thế?” Ti Du hỏi cậu ta: “Tuyết lớn như vậy, ngay cả trượt băng cũng không trượt được.”Bạch Thanh Thiển tiếp lời: “Hai bọn tôi định đắp người tuyết, các cậu đến vừa hay, nhiều người đắp sẽ nhanh.”“Đúng vậy.” Tạ Hoàn cười nói: “Tớ vừa mới mở phát sóng trực tiếp, cậu liền xuất hiện rồi.”Ti Du: “...!Phát sóng trực tiếp?”“Đúng rồi.” Tạ Hoàn duỗi tay, chỉ chỉ chỗ cách đó khoảng hai mét, ở đấy có dựng một cái giá đỡ điện thoại, điện thoại đặt bên trên đang đối diện với chỗ bọn họ đứng.Ti Du chậm rãi quay lại nhìn về phía sau, phương hướng ống kính chiếu đến này, hình như vừa hay có thể trông thấy chỗ vừa rồi câu trượt ngã.Ti Du thầm cảm thấy có một chút may mắn, đi đến trước điện thoại nhìn nhìn, số lượng khán giả thực tế đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến 100 nghìn người, còn đang không ngừng tăng thêm.Làn đạn điên cuồng chuyển động, quà tặng gửi đến xoèn xoẹt không ngừng."A a a a a a a tiểu Du tiểu Du!”"Còn đội mũ gấu nhỏ nữa wuh wuh wuh, tiểu Du là bé cưng đáng yêu tuyệt thế!”"Bộ dáng bị trượt ngã vừa nãy của anh Du tôi có thể xem lại một trăm lần! Buồn cười quá đi mất!”Ti Du: “...”“Mọi người nhìn được cảnh tôi trượt ngã vữa nãy á? Xa như vậy, tôi không tin.”"Nhìn được mà nhìn được mà!”Không đợi Ti Du tiếp tục giao lưu với bọn họ, làn đạn liền lại thay đổi thành một hàng toàn là “A a a a a”, người không biết còn tưởng đằng sau Ti Du có quỷ ấy chứ.Ti Du sợ hãi, liền nhìn thấy sau ống kính xuất hiện một bóng người.Cậu theo bản năng quay đầu lại, liền trông thấy Ti Nguy Lâu đi tới phía sau cậu, cũng đội mũ gấu nhỏ giống cậu.Sau khi Ti Nguy Lâu đi tới liền liếc nhìn về phía ống kính, nhưng anh bị cận thị, không nhìn rõ những dòng chữ bé tí trên làn đạn lắm, chỉ có mấy chữ linh tinh là có thể đoán được đang nói đến cái gì.Hình như là nói anh và Ti Du đội mũ đôi gì đó.Khóe môi Ti Nguy Lâu khẽ nhếch một chút, sau đó khom lưng, túm lấy cánh tay Ti Du, lôi cậu dậy.“Đi đắp người tuyết đi.”Ti Du gật đầu: “Được thôi!”Bọn họ trở lại bên cạnh mấy người Tạ Hoàn, bốn người liền bắt đầu bắt tay vào làm.Nói lên khả năng đắp người tuyết, trong số bốn người bọn họ, vậy Dưới sự chỉ đạo của cô ấy, một thân mình người tuyết tròn xoe liền bắt đầu hiện ra rồi.Nửa giờ sau, một người tuyết cao đến nửa người đã được đắp xong.“Woww.” Ti Du giơ tay vỗ đầu người tuyết, nói: “Chỉ thiếu một chút trang trí nữa thôi, đôi mắt cái mũi, còn có mũ khăn quàng cổ gì đó đều hết mất rồi.”Tạ Hoàn cười hì hì, sau đó sờ soạng trong túi, lấy ra hai quả nho màu tím và một củ cà rốt.“Tớ có mang theo nè!”Cậu ta đính cái mắt cái mũi lên cho người tuyết, Ti Du liền lấy khăn quàng cổ của mình xuống, định vòng vào cổ người tuyết.Cậu liếc nhìn về phía Ti Nguy Lâu nói: “Em đeo khăn quàng cổ lên cho nó nhé?”Khăn quàng cổ đó là Ti Nguy Lâu mua cho, tất nhiên Ti Du muốn hỏi qua một tiếng.Ti Nguy Lâu gật đầu.Đợi sau khi Ti Du đeo xong khăn quàng cổ lên cho người tuyết, lại cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác ấm áp.Cậu xoay người, lại phát hiện Ti Nguy Lâu cởi xuống khăn quàng cổ của bản thân, quàng lên cho cậu.Ti Nguy Lâu đứng ở trước mặt cậu, cẩn thận thắt lại khăn quàng cổ giúp cậu, tầm mắt dừng ở trên mặt Ti Du.Ti Du hơi mím môi, nhét cằm vào trong khăn quàng cổ.Thật ấm áp, cậu nghĩ.Bầu trời dần dần tối sầm xuống, Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng tách nhóm người Tạ Hoàn ra.Hai người bọn họ đi trên một sân băng to như vậy, đi mãi đi mãi, liền đi đến chỗ diễn xuất ngày hôm qua, những tảng băng khắc to lớn kia vẫn còn sáng đèn, rất đẹp.Chỗ này không có bao nhiêu người, hai người Ti Du liền sóng vai nhau chậm rì rì bước đi.Hai tay Ti Du vốn dĩ đang đút ở trong túi, lại bỗng nhiên rút ra, trong lúc vung ra lại vô ý chạm vào tay Ti Nguy Lâu.Ti Du ngửa đầu nhìn không trung, giả vờ không biết gì hết.Sau đó, cậu liền có cảm giác bàn tay của mình bị nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.Mặc dù cách hai cái bao tay, Ti Du vẫn cảm thấy có một nguồn ấm cuồn cuộn không ngừng truyền lên từ bàn tay.Cậu hơi mím môi, cũng không rút tay về.Bọn họ nắm tay nhau đi trên sân băng.
Xung quanh cũng có rất nhiều người giống bọn họ, bọn họ hòa vào trong đó, như là một cặp tình nhân bình thường nhất.“Đêm nay sẽ có cực quang à?” Ti Du nhẹ giọng hỏi.Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn không trung, cẩn thận tỉ mỉ nhìn thật lâu, sau đó nói: “Hẳn là sẽ có.”“Thật sao?” Ti Du kinh ngạc.Ti Nguy Lâu cười: “Tôi cảm thấy sẽ có.”“Xùyy.” Ti Du buồn cười nói: “Anh nghĩ anh là ai hả, anh cảm thấy có thì sẽ có à?”Ti Nguy Lâu cười khẽ, hướng đầu cậu nhìn lên trời, nói: “Em nhìn kỹ thử xem.”Ti Du liền ngẩng đầu xem.Bóng đêm buông xuống tối sẫm, mặt trời đã sớm lặn xuống phía sau đường chân trời, mà dải ngân hà vốn nên lộng lẫy chói lọi, giờ phút này lại có chút xám xịt ảm đạm.Bởi vì ở phía trên kia có một chút ánh sáng màu xanh lục lờ mờ đang đi động.Ti Du: “!”Cậu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu: “Đó là cực quang à!”“Ừ.” Ti Nguy Lâu cười nhìn cậu.Đôi mắt Ti Du sáng lên, giương mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.Bỗng nhiên những ánh sáng màu xanh lục lờ mờ trên không trung đột nhiên sáng lên, chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời.Giống những đám mây đang chuyển động, lại như thể một màn sương mù đang lững lờ trôi, một mảng lớn màu xanh lục dâng trào lên, trong lúc lơ đãng còn hiện ra chút điểm sáng màu tím, màu hồng nhạt quanh quẩn vương vấn, đẹp không sao tả xiết.“Là cực quang!” Không biết là ai hô lên một tiếng, toàn bộ người trên sân băng đều reo hò lên.Không chỉ có như thế, ngay cả những người vốn dĩ đang ở trong nhà cũng đều chạy ra ngoài ngửa đầu nhìn ngắm, cầm di động, máy chụp hình… quay chụp, loại nào cũng có.Ti Du vung vẩy bàn tay đang nắm lấy tay Ti Nguy Lâu, phấn khích nói: “Đẹp thật đấy Ti Nguy Lâu!”“Ừ.” Ti Nguy Lâu thu hồi tầm mắt từ trên những tia cực quang rung động lòng người, nhìn về phía Ti Du.Trên mặt Ti Du phản chiếu ánh sáng màu xanh lục đang di động, mông lung mờ ảo, so với cực quang trên bầu trời còn đẹp hơn.“Ti Du.” Ti Nguy Lâu nhẹ giọng gọi cậu.Ti Du nghiêng đầu nhìn anh: “Hả?”Ti Nguy Lâu đứng trước mặt Ti Du, một tay nắm chặt tay cậu.Từ góc độ của Ti Du có thể nhìn thấy mặt của Ti Nguy Lâu, cùng với bầu trời cao xa phía sau lưng anh, và ánh cực quang lộng lẫy tráng lệ.Tim đập càng lúc càng nhanh, Ti Du lại không trốn tránh, lẳng lặng đối diện với anh.“Tiểu Du, tôi có thể theo đuổi em không?” Ti Nguy Lâu nhẹ giọng hỏi.Đôi mắt anh rất sáng, ánh mắt cũng rất chuyên chú.
Ti Du có thể dễ như trở bàn tay nhìn ra sự căng thẳng và chờ mong của anh sâu trong đó.“Cái gì gọi là theo đuổi em chứ?” Ti Du hỏi anh.“Chính là muốn đối xử tốt với em, muốn luôn luôn nắm tay em.
Muốn ôm em, muốn hôn em, muốn cùng em ở bên nhau cả đời.”“Nhưng tôi muốn làm những điều này đều cần sự đồng ý của em”Giọng nói của Ti Nguy Lâu rất nhẹ, lại rất rõ ràng: “Tôi muốn sau này lúc tôi muốn làm những điều này với em đều không cần phải có sự đồng ý của em, hy vọng em có thể cho tôi quyền hạn này.”Rõ ràng là một đoạn lời nói vô cùng đơn giản, vậy mà Ti Du vẫn cảm thấy mình động lòng rồi, thật đáng xấu hổ, trên mặt cũng hơi hơi nóng lên.Ti Nguy Lâu không phải đang cầu xin cậu đồng ý ở bên anh, mà là đang cầu xin cậu cho anh một cơ hội theo đuổi bản thân.Chỉ có theo đuổi được rồi, bọn họ mới được tính là ở bên nhau, Ti Nguy Lâu mới có thể có được những “quyền hạn”mà anh đã nói đó.Không có gì cảm động lòng người hơn lưỡng tình tương duyệt - hai bên đều có tình với nhau, nhưng với thân phận của bọn họ… tóm lại vẫn là một vấn đề lớn.Ti Du ngửa đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng chúng ta là người một nhà trên danh nghĩa.
Còn có bố mẹ, nếu bọn họ biết…”Cậu không nói thêm gì nữa, bởi vì cậu phát hiện dưới tình huống như vậy, cậu nói những điều này hình như hơi cụt hứng.Thật ra trước kia Ti Du không quá nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.Nhưng sau khi hiểu rõ lòng mình, cậu đã bắt đầu suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy không tốt lắm.Thân phận của cậu và Ti Nguy Lâu khiến quan hệ hiện tại của bọn họ trở nên xấu hổ dị thường.Ti Du rũ mắt, muốn rút tay mình từ trong lòng bàn tay của Ti Nguy Lâu rút về, nhưng lại bị đối phương nắm lấy càng chặt hơn.“Em chỉ cần nói cho tôi biết, em có đồng ý để tôi theo đuổi em không là được rồi.” Ti Nguy Lâu nói.Ti Du liếc nhìn anh một cái, âm thanh rầu rĩ lên tiếng: “Ý của anh là, ngày trước