Diệp Diễm Thanh rất muốn mắng cho Lâm Kỳ Vũ tỉnh ra, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Yêu đương là chuyện của hai người, cần phải có sự hiểu biết nhất định mới đến được với nhau. Lâm Kỳ Vũ không tùy tiện chứng thực mối quan hệ là chuyện rất bình thường, dù sao anh ta cũng là một người nghệ sĩ, không thể công bố tình cảm yêu đương linh tinh, mà Lộ Ngôn Chi còn là ông chủ lớn trong giới, cẩn thận lựa chọn người mình yêu thì cũng đúng thôi.
“Thật ra ông chủ là một người tốt, tuy không thích nói chuyện, nhưng là người hiểu tình hiểu lý, người cũng không kiêu kì, lại có học vấn. Tuy anh Văn Dữ hay chọc, nói khoáy anh ấy vài câu, nhưng chưa bao giờ nói anh ta là người xấu.” Diệp Diễm Thanh tin vào phán đoán của Văn Dữ. Dù sao hai người họ quen thân từ nhỏ, nhân phẩm không tốt thì sẽ không kéo dài tình cảm anh em tới tận bây giờ, huống chi Văn Dữ cũng không phải là người xằng bậy.
Lâm Kỳ Vũ cười dịu dàng: “Tôi có nói anh ta không tốt đâu, ở trong giới…… Cậu biết tôi nói tới giới nào chứ?”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, giới gay chứ gì, hắn biết mà.
“Anh ta rất nổi tiếng trong giới, rất nhiều người muốn làm ấm giường cho anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ làm điều xằng bậy, giữ mình rất tốt.”
Diệp Diễm Thanh nhỏ giọng nói: “Tôi không biết nhiều gì về giới gay cả, nhưng có nghe nói ông chủ là một công khó cầu.”
Đôi khi đề tài vừa được mở là biết ngay giới hạn của đối phương ở đâu, những điều không thể nói cũng được khui ra.
“Có tiền có sắc, có bằng cấp có nhân phẩm, là cực phẩm trong cực phẩm.” Lâm Kỳ Vũ cười thần bí, “Cái câu ‘công khó cầu’ không khỏi có chút khoa trương, anh chàng nhà cậu thua thiệt gì lắm à?”
Diệp Diễm Thanh đỏ mặt: “Anh Văn Dữ là nghệ sĩ nổi tiếng mà, đi gay bar không tiện tí nào, khẳng định không được hoan nghênh bằng sếp đâu.”
Còn phương diện gì gì đó lấy kinh nghiệm của mình mà nói, Văn Dữ đã đủ khỏe lắm rồi, thêm một chút sức nữa thì chắc hắn sẽ chịu không nổi đâu.
Lâm Kỳ Vũ uống bia: “Cậu may mắn lắm đó, gặp được một người tốt. Phải biết rằng người như Văn Dữ ở trong giới rất là hiếm, phải biết quý trọng.”
Về phương diện này, Diệp Diễm Thanh cũng không thể không thừa nhận số mình thật may mắn, hắn luôn biết cảm ơn trời đất.
Khi Diệp Diễm Thanh gọi thêm phần đồ ăn lần thứ hai thì nhận được tin nhắn từ Văn Dữ. Hắn nói cho Văn Dữ biết mình và Lâm Kỳ Vũ đang ở quán bar mà hai người đã tới lần trước. Văn Dữ không phản đối, chỉ dặn hắn uống ít một chút, tối về nhà nhắn tin cho mình.
“Cậu có muốn tham dự buổi họp báo thành lập phòng làm việc của tôi không?” Lâm Kỳ Vũ hỏi. Bên Tinh Lộ nói sẽ mời phóng viên tới đưa tin, đây là tin nóng hổi mà hắn có trên tay vào lúc này, nếu Diệp Diễm Thanh đồng ý, thì có thể cọ nhiệt một chút.
Diệp Diễm Thanh gật đầu sảng khoái: “Được chứ, tôi sẽ được học thêm vài điều mới.”
Lâm Kỳ Vũ cười nói: “Chờ tới lúc cậu tự mở phòng làm việc thì chuyện gì cũng sẽ biết thôi.”
“Tạm thời vẫn chưa có ý định đó, tôi làm việc với Tinh Lộ rất vui vẻ.”
Lâm Kỳ Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn Diệp Diễm Thanh, rồi cũng chỉ gật gật đầu cười cười, không hỏi thêm. Diệp Diễm Thanh có thể nói câu này hẳn là không xem hắn là người ngoài nữa. Ở đây nhiều người nhiều mắt, không quản được miệng, hắn biết rồi thì thôi, không tiện hỏi tiếp.
Lâm Kỳ Vũ nắm chai bia: “Chờ phòng làm việc thành lập rồi thì tôi muốn chuyển hướng sang diễn xuất.”
“Anh thích diễn xuất à?” Diệp Diễm Thanh chưa từng nghe nói, có khá nhiều ca sĩ chuyển hướng sang diễn xuất, có hướng đi là một chuyện tốt mà.
Lâm Kỳ Vũ nói tiếp: “Vẫn luôn có hứng thú, nhưng công ty cũ không đồng ý, cũng không có cơ hội thử sức. Sau này có thời gian rảnh thì tôi sẽ đăng kí học vài khóa diễn xuất, muốn đổi hướng phát triển mà, cũng nên tìm hiểu trước rồi mới bắt tay vào làm việc, không nên bỏ bom người ta.”
Diệp Diễm Thanh cười ha ha, loại người này thiếu gì ngoài đường đó anh ơi? Mặc dù bị phản đối khắp nơi, nhưng vẫn không cản nổi bước chân của bọn họ tiến vào giới giải trí.
“Tinh Lộ có rất nhiều tài nguyên bên điện ảnh, anh thương lượng với sếp đi, tìm kịch bản nào thích hợp rồi đi thử vai.”
“Tôi có nói rồi, Lộ tiên sinh nói có thể đưa kịch bản, còn được nhận hay không thì còn trông vào bản thân tôi thôi.”
“Nói thẳng vậy luôn á?” Diệp Diễm Thanh muốn tặng một tấm giấy khen cho Lộ Ngôn Chi, trên mặt sẽ viết —— tôi ế là dựa vào thực lực.
“Vốn dĩ là vậy mà.” Lâm Kỳ Vũ rũ mắt, cầm lấy một miếng cánh gà, không nghe ra mấy phần thật lòng.
Hai người uống đến 10 giờ rưỡi, người lâng lâng cả rồi. Diệp Diễm Thanh đang nghĩ tới mình nên gọi ai tới đón thì thấy Lộ Ngôn Chi bước vào cửa.
Ánh mắt của Lộ Ngôn Chi rõ ràng không nhìn tới Diệp Diễm Thanh, mà là Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ cũng bất ngờ, ngơ ngác nhìn Lộ Ngôn Chi: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Diễm Thanh xác định Lâm Kỳ Vũ không hề liên lạc với Lộ Ngôn Chi, mà nghe giọng điệu này của Lâm Kỳ Vũ, hai người họ không giống như là người xa lạ tí nào.
Lộ Ngôn Chi vừa vào cửa là đã nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, Lộ Ngôn Chi ngồi xuống, nói: “Văn Dữ nói với tôi, sợ hai người uống say không ai chở về.”
“Bọn tôi…… Biết phải làm gì mà.” Lâm Kỳ Vũ nói khá nhỏ, ánh mắt cũng có chút né tránh.
Diệp Diễm Thanh mở cờ trong bụng, xem thần thái này của Lâm Kỳ Vũ thì biết hai người này có tình ý gì đó rồi.
Lộ Ngôn Chi nhìn về phía Diệp Diễm Thanh: “Uống xong chưa?”
Nếu là Văn Dữ, thì hắn sẽ bảo người ta ngồi xuống uống một ly với mình, nhưng đây là Lộ Ngôn Chi đó, mình nên tém lại một chút, mới nói: “À, bọn tôi cũng đang tính về đây.”
Lộ Ngôn Chi vừa lòng cười nhạt một chút: “Vậy đi thôi, tôi đưa hai người về.”
Nói xong, Lộ Ngôn Chi đứng dậy đi tính tiền.
Diệp Diễm Thanh nhìn Lâm Kỳ Vũ, không nói gì thêm.
Sau khi ra cửa, Lộ Ngôn Chi mở cửa ghế phụ ra, không nói gì.
Diệp Diễm Thanh thức thời, tự giác kéo ra cửa sau rồi ngồi xuống, cũng nhanh chóng đóng cửa lại—— hắn không có kinh nghiệm ở chung với