[ Anh Trầm, vĩnh viễn là thần! ]
Trong dân gian có rất nhiều truyền thuyết về những sự kiện kì lạ trên đời, ví dụ người đi trong sa mạc vào lúc sáng sớm có thể nhìn thấy ốc đảo hoặc thành phố ở phía xa xa, nhưng khi mặt trời lên đỉnh thì tất cả đều biến mất.
Tuyển tập《 Mộng Khê Bút Đàm 》cũng ghi lại, trên biển Đăng Châu đôi khi sẽ xuất hiện cung điện, đền đài, thành lũy, quan lại, ngựa xe, võng lọng, nhưng thực tế là do mây và sương mù tạo hình thành, dân địa phương gọi đó là thành phố trên biển.
Tới thời hiện đại, ảo ảnh được giải thích bởi khoa học, mọi người đều cho rằng hiện tượng này do ánh sáng bị khúc xạ tạo nên.
Trong những câu chuyện xuất hiện từ xa xưa, ảo giác lại có mối liên hệ mật thiết với yêu ma quỷ quái.
Một loại sinh vật rất lớn sống dưới nước có thể tạo ra ảo ảnh là con trai tinh, người xưa cho rằng trai, sò, ốc, hến sau khi tu luyện thành tinh có thể phun ra một loại khí, trong màn khí đó hiện lên các cung điện, đền đài lộng lẫy xa hoa.
Trai tinh làm phép dựa trên trí tưởng tượng của con người, người thường không thể phân biệt mà bị cảnh đẹp làm cho mê muội, lưu luyến mãi trong ảo ảnh không tìm thấy đường ra, cuối cùng bị nó bắt làm tù binh.
Hiển nhiên, cái "chợ trên núi" quỷ dị ở vùng ngoại ô thôn Kê Quan là do một con trai sông thành tinh rất lớn tạo nên.
Chẳng qua bây giờ con trai sông lớn này không còn chút khí chất và phẩm giá của một yêu vật thành tinh nào cả, vỏ trai mở ra, thịt mềm co rút co rút phun tiền bạc ... Phần lớn là tiền xu, tờ năm đồng, tờ mười đồng, cực kỳ giống người bán thức ăn vặt ở chợ hàng rong.
"Tôn giá, đây là tất cả số tiền tôi lừa được trong thời gian này, hiện tại dâng toàn bộ cho ngài, chỉ cầu ngài tha cho tôi một mạng... Hu hu hu, tôi đã hơn một trăm tuổi rồi, thịt vừa dai vừa cứng, băm nhão thành viên cũng không thể ăn nổi đâu."
Từ trước đến nay Lại Hiển Thanh và La Bồng chỉ thấy con trai nhả ngọc, đây là lần đầu tiến thấy thứ biết phun tiền, nhất thời tinh thần bị đánh phá không nhẹ.
Vỏ trai lớn càng nói càng khiến bọn họ điên cuồng đổ mồ hôi.
Đặc biệt là tâm trạng của La Bồng phập phồng lên xuống tựa như chơi tàu lượn siêu tốc, lúc trước anh ta cho rằng sự kiện lừa đảo ở chợ đêm do một tập đoàn có ý xấu thực hiện, cảm thấy vô cùng tức giận.
Sau đó vì thấy chợ quỷ mà bị kinh hoàng nặng nề.
Kết quả không ngờ chợ quỷ chỉ là ảo giác, đứng sau tất cả là một con trai sông đã thành tinh.
Lẽ ra việc phát hiện bên cạnh thôn có một con yêu quái là sự kiện vô cùng đáng sợ, nhưng anh ta chỉ kịp lo lắng vài phút thì nó đã phải đền tội.
Nói thật, tuy từ đầu La Bồng biết Giản Lan Tư có thể dùng pháp thuật, nhưng anh ta chưa hoàn toàn an tâm, bởi dáng vẻ Giản Lan Tư trông tương đối quốc tế hóa, không có vẻ gì là sẽ bắt quỷ thu yêu, hơn nữa mấy người này quá trẻ tuổi.
Hiện tại anh ta mới nhận ra, người trẻ tuổi non nớt vốn chính là bản thân mình.
Thời thế thay đổi, giờ đây anh ta đã hiểu, đánh quái không cần pháp thuật cao cường mà chỉ cần nắm tay đủ cứng đủ mạnh là được.
Nhìn lớp vỏ của con trai tinh trăm năm này vừa thô vừa dày, còn có tu vi bảo hộ, vậy mà bị Tiết Trầm đấm một phát lập tức thủng lỗ.
La Bồng đánh giá, nếu hôm nay con trai tinh này tránh được một kiếp, có lẽ sẽ dành suốt đêm theo đường sông Thoái Bích mà trốn chạy.
Tiết Trầm nhìn con trai tinh nhão nhét thịt mềm không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy khó coi, ghét bỏ nói: "Đổi bộ dạng khác rồi nói chuyện."
"Tuân, tuân lệnh." Đống thịt mềm kia ồm ồm đáp, tiếp theo vỏ trai khép lại, màn sương mù màu trắng theo khe hở lan ra, chờ khi nó tan đi, một nam thanh niên xuất hiện thế chỗ cho con trai ban đầu, vẻ ngoài giống như ông chủ cửa hàng trước đó.
Chỉ là quần áo rách te tua, trên người còn vài vết bầm xanh tím.
Nó cúi đầu bái Tiết Trầm: "Trai nhỏ Xa Bích Quân của sông Thoái Bích ra mắt tôn giá, xin tôn giá xem xét kẻ hèn này trên có người già dưới có trẻ nhỏ mà hạ thủ lưu tình."
Những người khác: "......"
Trai nhỏ ... Con trai tinh này vì tính mạng của bản thân mà cái gì cũng dám nói, nguyên hình của nó thế kia đâu có chút nào dính dáng đến chữ "nhỏ".
Tiết Trầm không dao động, hờ hững nói: "Tao hỏi mày, hôm nay có một nữ sinh mua phải hàng giả quay lại đòi quyền lợi, bây giờ cô ta đang ở đâu?"
"Thì ra là bạn bè của tôn giá, kẻ hèn này đã sớm dốc lòng chăm sóc, không dám có điều sai trái." Xa Bích Quân lấy lòng nói.
Lại Hiển Thanh vội la lên: "Mày đừng có mập mờ nửa thật nửa giả như vậy, mau giao cô ấy ra đây."
Sau khi nói xong, trong lòng cậu ta không khỏi dâng lên sự kiêu ngạo... Ở bên cạnh anh Trầm, yêu quái nào cậu ta cũng dám mắng!
"À à à, ở trong rừng, xin các vị đi theo tôi." Xa Bích Quân nào dám giấu giếm, vội vàng dẫn bọn họ đi vào khu rừng hoang dã bên cạnh, trên đường đi không quên biện hộ cho chính mình: "Tôi là một con trai trung thực, tôi chỉ khiến cô ấy ngủ một giấc mà thôi."
Minh Châu Đại Nguyệt của Tiết Trầm đã mất hiệu lực, La Bồng mở đèn pin ra, cố gắng chiếu sáng cảnh tượng trong khu rừng, nơi này nằm ngay bên cạnh thôn trang, không tính là hoang dã hoàn toàn mà vẫn có con đường nhỏ do thôn dân xây dựng.
Xa Bích Quân dẫn bọn họ đi một vòng quanh thân cây cổ thụ, quả nhiên có một nữ sinh đang nằm trên tàu lá chuối tây dưới mặt đất, nặng nề ngủ say.
"Tính cách của bạn nữ này quá mạnh mẽ, không tìm được khu chợ ảo ảnh của tôi thì nhất quyết ngồi bên sông chờ đợi, tôi thật sự sợ cô ta."
Xa Bích Quân giải thích, nó đã đặt cấm chế cho chợ ảo ảnh, khiến người thường tới một lần sẽ không bao giờ gặp lại lần thứ hai.
Không ngờ Khang Bảo Ni tích cực như vậy, sẵn sàng ngồi ở bờ sông chờ tới buổi đêm, Xa Bích Quân còn muốn kiếm tiền của những người khác, lúc đó mọi người đều nhìn thấy ảo giác trong khi cô ta không thấy thì chẳng phải lòi đuôi sao.
Hết cách, Xa Bích Quân đành phải dùng màn khí mê hoặc Khang Bảo Ni, khí của con trai tinh có thể tạo ra ảo ảnh cũng có thể thêu dệt giấc mơ.
Nó chế tạo cảnh mộng cho Khang Bảo Ni, ngủ dậy một giấc cô ta sẽ quên hết mọi chuyện muốn làm trước đó.
Lại Hiển Thanh bừng tỉnh: "Mày muốn Bảo Ni mơ một giấc mộng mà khi tỉnh lại thấy rất cảm động."
Xa Bích Quân cho rằng đây là lỗi gieo vần: "...... Cũng có thể nói như vậy."
Lại thấy khóe miệng Khang Bảo Ni mỉm cười, chính là bộ dạng chìm trong mộng đẹp.
Lại Hiển Thanh nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn con trai sông thành tinh, quyết định không gọi Khang Bảo Ni dậy, lát nữa bế cô ấy trở về ngủ một giấc đến sáng mai là tốt rồi.
Tìm thấy Khang Bảo Ni, mục đích của chuyến đi này cuối cùng cũng hoàn thành, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Giản Lan Tư lần đầu tiên thấy loại yêu quái này, hỏi Xa Bích Quân: "Ông chế tạo khu chợ ảo ảnh ở chỗ này để làm gì?"
Thái độ của Xa Bích Quân rất lễ phép: "Ngài đừng vội, nghe kẻ hèn này từ từ giải thích."
Mặt Tiết Trầm tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Đừng có từ từ, làm gì có thời gian, nhanh lên."
"Được được." Xa Bích Quân vội vàng sửa miệng, "Kẻ hèn này lập tức nói ngắn gọn."
Lại Hiển Thanh đứng bên cạnh: "....."
A, lại một hình ảnh quen thuộc.
Một hai con yêu quái chỉ cần xuất hiện trước mặt Tiết Trầm đều trở nên vừa thành thật vừa cung kính.
Xa Bích Quân quả nhiên cực kì trung thực, một năm một mười kể rõ mọi chuyện.
Nó nói rẳng bản thân là một con trai di cư đến sông Thoái Bích, vừa sinh ra đã lớn nhất trong tộc, cũng bởi vậy mà có linh trí hơn người. Trước đây nó vẫn luôn nấp dưới đáy sông dốc lòng tu luyện.
Một thời gian rất dài trôi qua, thẳng đến mấy năm trước, nó may mắn được một vị cao nhân làm phép, cuối cùng cũng có thể biến thành hình người, trở thành một con trai tinh biết phun khí tạo ảo ảnh.
Loài trai sông không giống những yêu quái khác, khả năng di chuyển của nguyên hình rất yếu kém, chỉ có thể dùng chân rìu chậm chạp cào bùn cào cát, bởi vậy mà cả một đời không đi được bao nhiêu địa phương khác nhau.
Cũng bởi Xa Bích Quân chuyên chú tu luyện, hơn nữa vì sợ thiên địch hoặc con người bắt làm thức ăn nên trước khi thành tinh cực kì ít ra khỏi huyệt động, mãi tới khi hóa thành hình người có thể hoạt động tự do, việc muốn làm nhất là đi khắp nơi chiêm ngưỡng những địa điểm phồn hoa mà yêu quái khác nhắc tới.
Trăm triệu lần không ngờ, nó vừa bước được bước đầu tiên đã bị vấn đề thân phận ở thế giới loài người làm khó.
Thời điểm nó bắt đầu tu luyện là triều Thanh của Trung Quốc, khi đó quan phủ quản lý dân cư bằng phương pháp lạc hậu, tùy tiện bịa một cái thân phận đã có thể len lỏi vào giữa đám đông mà không để lộ dấu vết, có yêu quái còn dựng nhà lập nghiệp, chơi bời phóng túng, suиɠ sướиɠ vô cùng.
Cho đến khi Xa Bích Quân thành tinh, khoa học kỹ thuật đã phát triển, công nghệ thông tin trở nên phổ biến, chưa kể danh tính của tất cả mọi người đều được cập nhật trên hệ thống, nơi nơi còn có thiên nhãn (*) theo dõi sát sao.
(*) Thiên nhãn ở đây là camera giám sát, Xa Bích Quân lạc hậu không biết tên gọi.
Nói tới đây, giọng điệu của Xa Bích Quân tràn ngập sự chua xót: "Lần đầu tiên hóa thành hình người rời khỏi nhà, tôi tới trung tâm thành phố Sài Thương. Đã hơn một trăm năm rồi tôi mới đến nơi thành thị, trước khi đi còn nói với mấy đứa nhỏ tuổi trong tộc sẽ đem một ít của ngon vật lạ nhân gian về, không ngờ khi qua cửa lại bị kiểm tra chứng minh thư.
Lúc đầu tôi không biết, cho rằng chứng minh thư cũng giống loại giấy thông hành thời xưa, là thứ bắt buộc đối với yêu quái muốn hòa nhập vào đời sống con người, vậy thì quá dễ dàng rồi, tôi chỉ cần biến ra một cái là xong. Không ngờ người kia cầm giấy thông hành của tôi tới một cái máy quét, nói chứng minh thư này là giả, thông tin về tôi không có trong kho dữ liệu quốc gia, nghi ngờ tôi là tội phạm bỏ trốn nên gọi vài người mặc đồng phục chạy ra bắt tôi lại..."
Xa Bích Quân khụt khịt một tiếng, "Còn may tôi đang ở trong hình dáng con người, chạy rất nhanh, nếu vẫn là nguyên hình chỉ sợ đã lên đến bàn ăn rồi... Tôi xem thực đơn ở nhân gian, có rất nhiều món ăn dùng tộc chúng tôi làm nguyên liệu, trông còn rất đẹp mắt nữa."
Tiết Trầm đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, sò điệp hấp tỏi, sò điệp hầm canh đều rất ngon."
Những người khác: "......"
Xa Bích Quân: "...... Thịt của