[ Mẹ anh đã từng gϊếŧ chết một con Rồng? ]
Nhóm người trở về.
Lại Hiển Thanh và La Bồng thay phiên nhau cõng Khang Bảo Ni, một mình Tiết Trầm nhàn nhã đi phía trước.
Một phụ nữ trưởng thành không tính là quá nặng, nhưng cõng lâu vẫn hơi vất vả, chẳng qua Tiết Trầm không có chút ý tứ nào sẽ giúp một tay. Lý do của cậu rất đơn giản, vừa nãy cậu đã mất rất nhiều công sức thu phục yêu quái, cũng không thể vừa cất công đánh yêu lại phải cõng người trở về.
Lại Hiển Thanh kia cảm thấy bị bỏ rơi cái gì chứ?
Hơn nữa, Tiết Trầm son sắt thề thốt, hiện tại cậu rất yếu ớt, có thể tiết kiệm khí lực chút nào hay chút đó.
Lại Hiển Thanh và La Bồng : "..."
Versailles, đây là Versailles nhỉ? (*)
(*) Versailles: nổi trội hơn người nhưng cố ý biểu hiện ngược lại, tựa như vô tình để lộ ra ưu điểm của bản thân.
Tư thế oai hùng tay không đánh trai của Trầm ca còn hiện lên trước mắt, để lại trong lòng bọn họ một bóng ma không cách nào xóa mờ, như này mà còn nói mình suy yếu thì thật sự rất khó khiến người khác tin tưởng.
Ngược lại Giản Lan Tư lịch sự hỏi một câu có cần hỗ trợ hay không, mà Lại Hiển Thanh ngại làm phiền anh, người ta theo chân Tiết Trầm đến tham quan du lịch còn giúp làm phép đánh yêu quái, nếu nhờ giúp đỡ càng khiến cậu ta trông đặc biệt vô dụng.
... Dường như cậu ta và La Bồng rất giống người đi cùng để cản trở kéo chân.
Lúc Lại Hiển Thanh và La Bồng thay phiên nhau cõng người, không cẩn thận lắc lư Khang Bảo Ni một chút.
"Cẩn thận cẩn thận." Lại Hiển Thanh sốt sắng nói, "Đừng đánh thức người ta."
Cậu ta vẫn còn đang nghĩ phải giải thích ra sao cho Khang Bảo Ni về tình huống này đây.
Sau đó nghe thấy giọng nói ồm ồm truyền ra từ trong túi áo khoác của Tiết Trầm: "Các người yên tâm, cô gái nhỏ còn lưu luyến trong mộng đẹp mà tôi dệt nên, trời chưa sáng thì sẽ không tỉnh đâu."
Giọng điệu rất kiêu ngạo.
Lại Hiển Thanh nhìn túi của Tiết Trầm, thật lòng nói: "Ngọc trai nhỏ, đồng ý với tao đừng tùy tiện nói chuyện bằng bộ dạng này."
Xa Bích Quân muốn theo Tiết Trầm đi đến thành phố phát triển thì nhất định không được dùng nguyên hình, hoặc là chỉ trong vài phút sau Tiết Trầm sẽ lên hotsearch vì tội bắt giữ động vật thủy sinh quý hiếm cỡ lớn được bảo tồn bởi nhà nước.
Vì vậy Xa Bích Quân hóa thành kích cỡ to bằng bàn tay, để Tiết Trầm đựng trong túi.
Lại Hiển Thanh nghĩ tới việc trong trường học xuất hiện thêm một con yêu quái, áp lực trong lòng rất lớn... Được rồi cũng không phải quá lớn, dù sao còn có anh Trầm ở đây.
Nhưng con trai sông này dùng nguyên hình nói chuyện với bọn họ, thực sự khiến cậu ta không cách nào nhìn thẳng.
Cậu ta chỉ là một sinh viên nam không biết dùng bùa đánh kiếm cũng không sở hữu cú đấm nảy lửa mà thôi.
Cậu ta rất bình thường, cũng không dám tự tin.
Thái độ Xa Bích Quân đối với bạn học của đại ca coi như thân thiện, liền đáp: "Được rồi."
Trải nghiệm một đêm này của La Bồng lên xuống trập trùng, ly kỳ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giờ mới miễn cưỡng bình ổn được, anh ta vô cùng hiếu kỳ với thế giới mới thần bí này.
Anh ta không dám làm phiền Tiết Trầm, bèn đến gần Giản Lan Tư nhìn qua khá dễ nói chuyện: "Người anh em, vừa nãy một chiêu kiếm kia của cậu vung lên quá đẹp trai, cậu là đạo sĩ sao? Thật là nhìn không ra ha ha, nhưng mà sao cậu không dùng kiếm gỗ đào vậy?"
Anh ta thấy Giản Lan Tư dùng bùa và dùng kiếm, đây đều là sở trường của đạo sĩ mà.
Còn là đạo sĩ mang hai dòng máu rất hiếm lạ.
Giản Lan Tư nhàn nhạt nói: "Không phải, tôi là kỵ sĩ."
La Bồng: "... Hả?"
Anh ta bối rối, thực ra anh ta có biết đến kỵ sĩ, nhưng tại sao Giản Lan Tư lại là kỵ sĩ ?
Nói kỵ sĩ ngược lại càng hợp lý hơn, dù sao tướng mạo của Giản Lan Tư xác thực không quá giống người bản địa, vấn đề là trước đó cậu dùng bùa chú của đạo pháp cơ mà?
Đây, đây chẳng lẽ chính là toàn cầu hóa ư?
Giản Lan Tư không chú ý đến La Bồng đang mông lung, tầm mắt của anh rơi xuống tay Tiết Trầm, thân mật hỏi: "Tay cậu còn đau không?"
Đương nhiên không đau rồi! Chẳng qua chỉ là một con trai nho nhỏ thành tinh mà thôi!
Tiết Trầm liếc Giản Lan Tư một cái, a, dù trong đêm đen mỹ nhân vẫn đẹp mắt như vậy!
Cậu cây ngay không sợ chết đứng đưa tay ra: "Có hơi không thoải mái... Anh biết phải làm thế nào mà nhỉ?"
Giản Lan Tư bật cười, cũng không phải lần đầu tiên nên rất quen thuộc nắm lấy tay Tiết Trầm, xoa khẽ vài cái trên mu bàn tay.
Tay của Giản Lan Tư ấm áp, khi nhẹ nhàng lướt qua làn da mang theo một luồng cảm giác hơi tê dại, cũng rất thoải mái.
Người đẹp thật biết cách xoa xoa quá đi!
Tiết Trầm hài lòng nghĩ, về sau trong long cung của cậu cũng phải có một phi tử biết xoa như thế, chuyên môn xoa vảy rồng cho cậu.
Tiêu chuẩn tham khảo Long phi x2.
Hai người Lại Hiển Thanh và La Bồng ở sau bọn họ: ???
Đây là loại hình ảnh kỳ quái gì vậy?
Anh Trầm thật quá đáng, Versailles thì thôi đi, lại còn thật sự giả bộ nhu nhược như thế?
Tiết Trầm hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nhân, cũng nhớ lại đường kiếm vừa nãy, nói: "Kiếm thuật của anh rất lợi hại, có thể cho tôi xem kiếm một chút không?"
"Có thể." Giản Lan Tư cũng không kiêng kỵ, lấy thanh kiếm xuống đưa cho Tiết Trầm.
Tiết Trầm tiếp nhận, chợt cảm giác tay mình nặng nề, trời sinh rồng đã có sức lực cực lớn, có thể làm cho cậu cảm thấy kiếm sắp rơi xuống thì chắc chắn không đơn thuần là vấn đề trọng lượng, vậy mà lúc Giản Lan Tư cầm kiếm vô cùng dễ dàng.
Tiết Trầm hơi bất ngờ liếc nhìn Giản Lan Tư, ý tứ sâu xa: "Sức lực của anh thật lớn."
Đằng sau truyền đến âm thanh sâu kín của Lại Hiển Thanh: "Anh Trầm, vậy là đủ rồi đó."
Bằng cú đấm thép kia của Tiết Trầm, khen người khác sức lực lớn chẳng khác nào trào phúng.
Tiết Trầm không hề để ý, ánh mắt của cậu rơi xuống thân kiếm, chỉ thấy vỏ kiếm cổ xưa kia dày nặng, mặt trên khắc hoa và dây leo, trên chuôi kiếm cũng có hoa văn tương tự.
Giản Lan Tư giải thích: "Thanh kiếm này là thánh kiếm Thẩm phán hoa tường vi của thành cổ Acre, trên vỏ kiếm là kí hiệu hoa tường vi đặc trưng của gia tộc Lan Tư."
"Kiếm thật hung ác." Tiết Trầm rút nửa phần thân kiếm, chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, khí tức chết chóc đập thẳng vào mặt, dù là kiếm khí thôi nhưng dường như có thể đả thương người, khiến cậu hơi kinh ngạc, "Kiếm này đã gϊếŧ qua thứ gì, sao sát khí nặng như vậy?"
Pháp khí giống người, sẽ tăng trưởng tu vi trong sự rèn luyện không ngừng, mà máu tươi chính là đồ tế tốt nhất cho luyện khí, đối tượng từng chém gϊếŧ càng hung hãn thì lực sát thương của pháp khí càng lớn.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Trầm cũng có chút hiểu biết đối với thứ gọi là tinh thần kỵ sĩ, tâm tình của Giản Lan Tư cứng cỏi, nhìn cũng ôn hòa, không nghĩ tới dùng kiếm lại hung ác như thế.
Tiết Trầm đã từng thấy danh kiếm chém gϊếŧ hung thú thời thượng cổ, sát khí thuộc về Thẩm phán hoa tường vi của Giản Lan Tư hoàn toàn có thể đem ra phân cao thấp.
... Không ngờ mỹ nhân còn rất hoang dã.
Tiết Trầm hỏi xong, Giản Lan Tư lại im lặng, một lúc lâu cũng không trả lời.
"Không tiện nói sao?" Tiết Trầm thấy thế thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng không quá để ý, "Vậy thì thôi."
"Không phải." Giản Lan Tư ho nhẹ một tiếng, rồi chần chừ trong chốc lát mới vờ như thản nhiên kể lại, "Thanh kiếm này là mẹ tôi truyền cho, bà đã từng dùng nó để tiêu diệt Dragon Leviathan ở vực sâu, trên thân kiếm từng dính máu tươi của Dragon."
Leviathan – hoàng tử thứ sáu của địa ngục, tương ứng với tội lỗi đố kỵ, được miêu tả như 1 con rồng khổng lồ với lớp da cứng như thép, trú ngụ ở nơi sâu thẳm nhất của đáy đại dương.
Lại Hiển Thanh mơ hồ nói: "Anh Giản, tôi know anh trở về từ foreign, thế nhưng anh không cần tận lực mang theo English đâu."
Thoạt nhìn anh Giản không giống loại người tinh tướng, tiếng Trung cũng đạt tiêu chuẩn, làm sao đột nhiên lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh vậy.
Giản Lan Tư bình tĩnh nói: "Tôi sợ các cậu hiểu lầm."
Lại Hiển Thanh: "Làm sao có thể, cái từ này chúng tôi từng học rồi, không phải là rồng sao, có cái gì tốt mà đọc bằng tiếng Anh."
Tiết Trầm: "... Cậu câm miệng đi."
Lại Hiển Thanh vẫn còn khó hiểu: "Tôi không nói sai mà, chính là rồng đó nha... Từ từ!"
Con ngươi cậu ta đột nhiên trợn to: "Vừa nãy anh Giản nói cái gì vậy, mẹ anh từng gϊếŧ một con rồng!!"
Giản Lan Tư mặt không đổi sắc: "Từng gϊếŧ Dragon."
"Thật hay giả vậy?!" Lại Hiển Thanh suýt nữa kêu ra tiếng, "Trên thế giới này lại có rồng!!! Đây không phải là thứ chỉ có trong truyện cổ tích sao?"
Lúc này trong túi Tiết Trầm truyền đến âm thanh của Xa Bích Quân, "Trên đời này đương nhiên có rồng! Long quân, là thần tượng của mọi thủy tộc! Ollie(*)!"
(*) Ollie là một thán từ, chứa nhiều sắc thái cảm xúc như khen ngợi hoặc cổ vũ
Lại Hiển Thanh hơi sượng lại: "... Trai nhỏ, mày đừng tùy tiện mở miệng có được không!"
Cậu ta hơi bối rối, "Tôi không nói loại rồng kia, haiz, thôi coi như ông đúng."
Cậu ta vốn còn muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy con trai biết nói chuyện thì lập tức bỏ qua.
Trên đời này đã có yêu quái, lại có cả long quân.
Vậy con rồng kia của phương tây thì có gì đáng kinh ngạc.
Chẳng qua cậu ta cũng dần hiểu tại sao Giản Lan Tư đột nhiên dùng tiếng Anh, dựa vào sự hiểu lầm của con trai sông thành tinh này, độ nhạy cảm của bạn bè quốc tế quả thật rất cao.
"Tôi không dễ giận như vậy đâu." Tiết Trầm hừ một tiếng, hai ngón tay nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm Thẩm phán hoa tường vi, bỗng dưng kiếm kia vang một tiếng kêu lanh lảnh lạnh lẽo, ở trong màn đêm càng mang theo vài phần thê lương.
Tiết Trầm cười lạnh, "Nghe thanh âm này lập tức biết con rồng hung ác kia rất xấu xí."
Giản Lan Tư gật đầu: "Đúng là không dễ nhìn."
La Bồng ở bên cạnh đã hoàn toàn tắt tiếng, hỏi chấm đầy đầu: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Một đêm này tôi đã trải qua cái