Hứa Đường Miên ngờ nghệch bước lên xe ngựa. Sau khi phóng ra trên tiểu huyệt lần đầu tiên xong, hắn lại ôm nàng về tẩm thất*. Trong tẩm thất, hắn dùng nhiều loại tư thế xâm nhập nàng hết lần này đến lần khác, chỉ là chưa hoàn toàn đâm hết vào.
*Tẩm thất: phòng ngủ.
Nhưng trong lòng nàng, có đâm vào hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tôn nghiêm của nàng đã bị người khác triệt để giẫm đạp lên. Cơ thể của hắn và nàng thân mật với nhau, nhưng những nơi khác lại hoàn toàn tách biệt. Hồi ức thơ ấu chẳng còn tiếng cười nói mà trở nên mờ mịt và u ám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Đường, A Cẩm, hắn gọi nàng hết lần này đến lần khác. Hắn vừa dùng nam căn của mình giải tỏa ham muốn trên người nàng, vừa nói lời yêu nàng.
Nhưng loại tình yêu này nàng có thể không nhận không?
Người nàng thích phải giống như Tư Mã Thanh Ly, là một nam tử hào hoa phong nhã. Mỗi lần hai người ở riêng, hắn đều chăm sóc nàng tỉ mỉ. Hành vi vượt khuôn phép nhất chỉ là cài hoa trên tóc nàng mà thôi.
Không phải như vậy mới gọi là thích sao? Sao có thể vừa làm loại chuyện đồi bại đó vừa nói yêu nàng chứ?
Nàng không thể suy nghĩ thêm nữa. Sau khi xe ngựa về đến Hứa phủ, mẫu thân và tẩu tẩu ra đón, chẳng ai quan tâm đến tâm trạng nàng, thậm chí là chẳng quan tâm đến cơ thể nàng có tổn hại gì không. Hai người tụm lại bên người nàng, cuống cuồng hỏi: “Sao rồi? Tả Đại tướng quân có đồng ý không?”
Hứa Đường Miên chỉ thấy phủ đệ to như thế đã mất đi tác dụng khiến nàng cảm thấy được bao bọc. Thân nhân trước mắt như sài lang hổ báo*, người nào người nấy đều muốn đạt được thứ gì đó trên người nàng.
*Sài lang hổ báo: Chỉ những người hung dữ và độc ác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đường Miên mệt mỏi gật đầu, không nói tiếng nào, mơ mơ màng màng về phòng mình.
Đời này Hứa Đường Miên hận nhất là bị cưỡng bức, lại thêm năm đó Tả Triều Chi không hể để tâm đến cảm nhận của nàng. Dù cho Tả Triều Chi chưa từng chủ động hiếp bức nàng, là nàng tự tìm đến cửa, nhưng nàng vẫn thấy ấm ức.
Nàng đuổi hết mọi người đi, nằm lên giường. Nàng rút lá thư được giấu trong tủ đầu giường ra, thầm quyết định sẽ đi đến nơi hẹn.
Đó là bức thư mà mấy ngày trước Tư Mã Thanh Ly gửi cho nàng. Trong thư,