????Editor: Jiah
????Beta: 2712
Hứa Thiện Ý hoảng sợ, theo bản năng tưởng là Chu Cận.
Nhưng giây tiếp theo, cô bé giữ chặt cô buồn rầu nói: “Chị gái đừng đi mà. Vì dẫm bẩn giày chị nên em nhất định phải bồi thường cho chị, bằng không em sẽ áy náy lắm.”
Hứa Thiện Ý quay đầu nhìn lại, người kéo cô lại là một cô bé đáng yêu. Trong lòng dấy lên một trận xấu hổ, cô đúng là điên rồi, thế mà lại nghĩ đến Chu Cận.
Cô dừng lại, miễn cưỡng cười với cô bé đáng yêu kia: “Thật sự không cần bồi thường đâu, chị còn có chuyện, trước tiên em buông chị ra được không?”
Cô bé không những không buông Hứa Thiện Ý ra, còn nhanh chóng ôm chặt lấy cánh tay cô, giống y như con lười, nhìn về phía Hứa Thiện Ý chớp đôi mắt to tròn: “Chị gái, từ nhỏ đến lớn em không thích gây tổn thương hay nợ nần người khác. Vừa rồi không cẩn thận dẫm lên giày chị, hôm nay em nhất định phải bồi thường cho chị một đôi mới, nếu không em sẽ bị bứt rứt trong lòng nhiều năm đó.”
Sẽ bứt rứt trong nhiều năm?
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Hứa Thiện Ý có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ cô bé mặc quần áo loli trang điểm đáng yêu trước mặt mình.
Cô bé vội vàng ôm tay cô lắc lư: “Làm ơn đi chị gái, cầu xin chị nhận bồi thường đi. Bây giờ chúng ta đi mua giày mới, có được không?”
Nói xong lời này, cô bé kéo Hứa Thiện Ý ra khỏi công viên giải trí.
Cô thấy đối phương thật sự muốn bồi thường giày mới cho mình, vội vàng nói: “Thật sự không cần bồi thường cho chị đâu. Hơn nữa hiện tại chị chưa muốn đi ra ngoài, chị ở đây chơi thêm lát nữa.”
Nghe vậy, cô bé đáng yêu ngừng lại, buồn rầu nhìn bốn hướng. Trong công việc giải trí sẽ có phố buôn bán, bên trong bán toàn đồ lưu niệm, khẳng định có bán cả quần áo và giày dép.
Cô bé lập tức lôi kéo Hứa Thiện Ý chạy về phía con phố đó: “Chúng ta không cần phải đi ra ngoài nữa, ở đây cũng có thể mua giày.”
Hứa Thiện Ý căn bản không nghĩ sẽ đi cùng cô bé xa lạ này, cô kinh ngạc phát hiện dù mình có dùng sức thoát khỏi tay cô bé nhưng vẫn không được. Đừng nhìn cô bé này trang điểm đáng yêu, ai nhìn cũng thích, mà lại khỏe đến dọa người.
Cô dùng hết sức lực thế mà cũng không thể thoát khỏi tay cô bé.
Cuối cùng, Hứa Thiện Ý trực tiếp bị cô bé xinh xắn kéo vào một cửa hàng chuyên bán váy và giày công chúa.
Không thoát khỏi tay cô bé, Hứa Thiện Ý vô cùng sốt ruột.
Ngay khi cô chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho anh họ và Tiếu Tiểu Đào, đột nhiên cô bé cầm ra một đôi giày đế bằng vô cùng đẹp hỏi Hứa Thiện Ý: “Chị có thích đôi này không? Em nghĩ trong công viên giải trí phải đi bộ nhiều sẽ rất là mệt, nên chọn đôi này cho chị. Chị có muốn đi thử hay không?”
Hứa Thiện Ý một bên lui về phía sau, một bên xua tay: “Không cần không cần, giày chị vẫn còn đi được, chị thật sự không thể nhận.”
Vẻ mặt cô bé khổ sở, ngang ngạnh muốn Hứa Thiện Ý cầm giày: “Chị gái làm ơn nhận lấy đi.”
Hứa Thiện Ý lui về phía sau một bước lớn, lắc đầu: “Thật ngại quá, chị thật sự không thể nhận, cũng không trách em dẫm phải giày chị, mau buông tay chị ra đi…… A!”
Hứa Thiện Ý đột nhiên ngừng lại, bởi cô phát hiện vì mình lui về phía sau nên đụng vào người ta mất rồi.
Vội vàng xoay người lại, không xem thì thôi mà xem một cái, thấy ngay vẻ mặt âm trầm của Chu Cận. Sắc mặt cô lập tức biến đổi, nhanh chóng hướng sang bên cạnh chạy trốn.
Cô bé trang điểm đáng yêu kia thấy Hứa Thiện Ý muốn chạy, vội vàng đem giày trong tay vẫy về phía Hứa Thiện Ý: “Chị gái đừng đi mà, chị còn chưa có nhận giày đâu.”
Cô bé một bên cầm giày, một bên nắm chặt tay không cho Hứa Thiện Ý đi, mà cô lại gấp đến độ muốn chạy, không chú ý, lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Còn cậu thiếu niên ở bên cạnh, từ đầu vẫn luôn trầm mặc tựa như cái phông nền.
Lúc này, cậu lại lập tức vươn tay tới, nhanh chóng bắt lấy tay Hứa Thiện Ý.
Nhưng vài giây sau, cậu chỉ bắt được tay áo, lại còn bởi vì dùng sức quá mạnh, kéo rách một bên tay áo của Hứa Thiện Ý.
Cuối cùng Hứa Thiện Ý phải dựa vào chính mình mới có thể đứng vững, nhưng một tay của cô bị cô bé nắm đến ửng đỏ, còn một tay trống không không còn tay áo nữa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền có tay.
Hiện tại ngay lúc này đây, tay áo chỉ có một bên có, bên kia trống không, cô có chút không dám tin vào mắt mình. Hết nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn một bên ống tay áo người đối diện đang cầm kia.
Cô khóc không ra nước mắt.
Hôm nay là cái ngày gì thế không biết?
Rõ ràng là vì sợ nhìn thấy Chu Cận, mới không dám đi đến trường học nhu đạo.
Tới công viên giải trí thôi cũng gặp, còn bị cậu và cô bé bên cạnh cậu làm cho chật vật như vậy.
Lúc này Hứa Thiện Ý cảm thấy thật xấu hổ, thật mất mặt.
Mặt và vành tai cô bắt đầu phiếm hồng.
“Bang!” Một tiếng, cô bé đáng yêu đột nhiên bị đánh vào tay, cô bé đau đến hoảng sợ, trừng mắt với Chu Cận: “A! A Cận, anh làm gì đấy? Đau chết em rồi.”
Chu Cận hướng ánh mắt không vui đến cái tay đang giữ tay Hứa Thiện Ý của cô bé: “Em đã làm bẩn giày người ta rồi, chẳng lẽ còn muốn đả thương cánh tay người ta nữa sao?”
Cô bé được Chu Cận nhắc nhở. Lúc này mới phát hiện, cô dùng lực quá mạnh, đã khiến tay của Hứa Thiện Ý có vệt đỏ.
Cô sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng buông lỏng tay, con mắt ửng hồng hướng Hứa Thiện Ý xin lỗi: “Thực xin lỗi chị, thực xin lỗi, em không phải cố ý, em quên mất em dùng lực quá mạnh, thật xin lỗi.”
Bây giờ thì Hứa Thiện Ý chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, cô đành phải nói: “Không có gì.” Sau đó xoay người chạy đi mất.
Nhưng Chu Cận lại nhanh chóng chắn trước mặt cô,