Chương 16: Bùi Tây Lâm đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.
Ấn chụp một cái tách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Tây Lâm vừa định đi ra thì Lâm Duyệt mở miệng nói: "Chị Ninh Ninh, khi nãy biểu cảm của chị trông ngốc quá, chị có muốn chụp lại không ạ?"
Tang Ninh nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần: "Muốn chứ."
Tang Ninh có thể không chụp hình chung với Bùi Tây Lâm, nhưng nếu đã chụp thì cô không thể để mình trông ngốc nghếch như vậy được.
Cô muốn mình phải thật xinh đẹp cơ!
Tang Ninh trả lời xong mới chợt nhớ tới hỏi ý kiến của Bùi Tây Lâm: "Được không thầy Bùi?"
Bùi Tây Lâm nhíu mày nói: "Tùy cô."
Nhìn ba người có giá trị nhan sắc cao đứng chung khung hình, Lâm Duyệt và mấy vị trợ lý của nhà khác không kìm được chụp thêm vài tấm.
Chụp ảnh xong, Tang Ninh lần lượt chào tạm biệt với mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Tang Ninh chỉ mới vào đoàn phim chưa được một tuần, nhưng khi cô đóng máy rời đi, mọi người đều rất tiếc nuối.
Có một số người trời sinh dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác. Tang Ninh chính là người như vậy, cô rất xinh đẹp nhưng lại không hề kiêu căng làm phách. Người nào cô cũng có thể bắt chuyện làm quen, từ nhân viên đoàn phim cho tới dì lao công của đoàn, dù là ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ với cô.
Điều quan trọng nhất là bạn có thể cảm nhận được cảm xúc của cô từ trong ánh mắt, thái độ của cô đối với mọi người là sự chân thành chứ không hề qua loa lấy lệ chút nào.
"Ninh Ninh, nếu có thời gian rảnh em sẽ đến phim trường thăm mọi người chứ?" Có người hỏi.
Tang Ninh khẽ mỉm cười: "Tất nhiên là có rồi, em nhớ mấy cảnh sau mọi người quay ở Lâm Thành đúng không, tới lúc đó em sẽ đến thăm mọi người."
"Em hứa rồi đó nha."
Tang Ninh trò chuyện với mọi người thêm vài câu, sau đó mới bịn rịn rời đi.
Mọi người luyến tiếc cô, cô cũng không nỡ rời xa mọi người.
Có lẽ là do lần đầu đóng phim, cũng như là lần đầu biết tới cảm giác chia ly như vậy, nên Tang Ninh đa sầu đa cảm gần cả ngày.
Sau khi bay về Lâm Thành, cô vẫn không thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc tiếc nuối nhung nhớ ấy ngay. Đến khi Văn Khê tới bàn chuyện công việc, Tang Ninh mới xốc lại tinh thần để tập trung làm việc.
Giống hệt như Tang Ninh, mọi người trong đoàn phim bên này cũng không quen với việc thiếu vắng cô.
Ngày hôm sau, trong lúc nghỉ ngơi sau khi hoàn thành một vài cảnh quay. Lâm Uẩn Ngọc không còn nghe những lời buôn chuyện rôm rả của cô, cảm khái nói: "Ôi Tang Ninh vừa đi là đoàn phim này buồn tẻ hẳn."
Tuy lúc trước luôn như thế này, nhưng từ ngày có Tang Ninh gia nhập, đoàn phim nghiêm túc của họ đã trở nên vui vẻ thoải mái.
Bùi Tây Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh. Lâm Uẩn Ngọc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh cũng không buông tha: "Cậu có cảm thấy giống tôi không?"
Bùi Tây Lâm: "Không có."
Lâm Uẩn Ngọc tặc lưỡi: "Đồ máu lạnh."
Khóe miệng Bùi Tây Lâm co giật, không thèm để ý tới anh ta.
Lâm Uẩn Ngọc thở dài, ghét bỏ nói: "Nói chuyện với cậu đúng là chán, tôi đi tìm Tang Ninh nói tiếp đây."
Anh ta ấn vào hình đại diện trên Wechat của Tang Ninh, gửi một tin nhắn cho cô. Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Uẩn Ngọc chợt nhớ tới mấy bức ảnh hôm qua họ đã chụp, liền bèn hỏi xin từ Tang Ninh.
Tang Ninh nhanh chóng chia sẻ nó qua cho anh ta.
Lâm Uẩn Ngọc vừa ấn lưu, vừa hỏi người bên cạnh: "Em gái Ninh Ninh có gửi mấy ảnh chụp hôm qua cho cậu không?"
Bùi Tây Lâm khựng lại, lạnh lùng nói: "Không có."
Lâm Uẩn Ngọc nhướng mày lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Bùi Tây Lâm: "Nhìn gì mà nhìn."
Lâm Uẩn Ngọc nhìn anh cả buổi trời, sau đó mới đoán: "Đừng nói với tôi là cậu không add Wechat của Tang Ninh đấy nhé?"
"…"
Dù vẻ mặt Bùi Tây Lâm chẳng thay đổi gì, nhưng Lâm Uẩn Ngọc chắc chắn mình đã đoán đúng rồi.
"Thật sự không add hả?" Anh ta bất ngờ nói: "Mà Tang Ninh cũng không chủ động kết bạn Wechat với cậu sao?"
Vừa nói xong, Bùi Tây Lâm còn chưa kịp đáp thì Lâm Uẩn Ngọc lại tự lẩm bẩm: "Nhưng cũng bình thường thôi, Tang Ninh cũng không chủ động add Wechat tôi mà."
Anh ta thở dài: "Lúc Tang Ninh ở đây, đều là tôi chủ động đó chứ."
Bùi Tây Lâm cụp mắt nhìn anh ta diễn trò. Lâm Uẩn Ngọc tự biên tự diễn một lúc thì trêu ghẹo Bùi Tây Lâm: "Đây là diễn viên nữ đầu tiên không bị cậu né tránh, nhưng người ta lại chẳng chịu chủ động xin add Wechat của cậu nhỉ?"
Nghe anh ta nói thế, Bùi Tây Lâm có vẻ nghi ngờ hỏi: "Chỗ nào của anh nhìn ra được tôi không né tránh cô ấy vậy?"
Lâm Uẩn Ngọc lấy hai ngón tay chỉ ngược vào mắtt mình: "Hai mắt của tôi nhìn thấy rất rõ."
Bùi Tây Lâm nghẹn họng.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lâm Uẩn Ngọc nhìn anh, kéo dài giọng: "Trực giác của tôi không bao giờ sai. Cậu không né tránh Tang Ninh, hay ít nhất là không ghét bỏ cô ấy như nghệ sĩ nữ mà chúng ta đã gặp trong hậu trường ở sự kiện lần trước."
Mùa đông năm ngoái, Lâm Uẩn Ngọc trùng hợp có một sự kiện đi thảm đỏ chung với Bùi Tây Lâm.
Lần đó là buổi tụ họp của dàn siêu sao, rất nhiều nghệ sĩ tham dự, các ngôi sao dù lớn hay nhỏ gì cũng có mặt.
Lâm Uẩn Ngọc và Bùi Tây Lâm nghỉ ngơi ở phía sau hậu trường, gặp không ít nghệ sĩ tới bắt chuyện và chào hỏi.
Trong đó có một người để lại cho hai người họ ấn tượng sâu sắc. Cô ta đi đến bày tỏ sự kính trọng và yêu thích của mình dành cho Bùi Tây Lâm, sau đó lại cẩn thận hỏi anh có thể add Wechat với mình hay không.
Bùi Tây Lâm nhíu mày, khách sáo nói cảm ơn với cô ta, bảo mình không có Wechat.
Nghệ sĩ nữ nọ không tin, còn nói như đúng rồi: "Thầy Lâm sao lại không có chứ, người trẻ tuổi bây giờ ai lại chẳng xài Wechat."
Cô gái nọ như không hiểu ý từ chối khéo trong lời nói của Bùi Tây Lâm, cô ta cứ giơ điện thoại đi theo anh không rời nửa bước.
Lâm Uẩn Ngọc nhìn vào gương mặt không có biểu cảm nào của anh, biết là anh đã mất hết kiên nhẫn nên tiến lên cười giải vây: "Tôi có thể làm chứng cho thầy Bùi, cậu ấy thật sự không có Wechat. Thầy Bùi của chúng ta như người già ấy, không chơi điện thoại nhiều."
Anh ta chủ động nói: "Tôi thay thầy Bùi add Wechat cô nhé?"
Cô gái nọ đồng ý.
Lâm Uẩn Ngọc cứ tưởng chuyện này tới đây là êm xuôi. Nào ngờ khi anh ta đi vệ sinh về, cô nghệ sĩ kia lại đuổi theo Bùi Tây Lâm xin Wechat tiếp.
Cô ta còn nói một cách rất hợp tình hợp lý rằng, mình đã từng nhìn thấy quản lý đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa hai người, nên chắc chắn là anh phải có Wechat.
Đó cũng là lần đầu tiên Lâm Uẩn Ngọc nhìn thấy Bùi Tây Lâm bày ra vẻ mặt chán ghét rõ ràng như vậy tại nơi công cộng. Anh ta cũng bó tay, cuối cùng Hoàng Minh phải ra mặt mới có thể giải cứu Bùi Tây Lâm thoát khỏi tình huống đó được.
Đêm đó chuyện này leo lên hotsearch.
Có người nói chẳng qua chỉ là add cái Wechat thôi mà, Bùi Tây Lâm có cần làm giá tới vậy không.
Cũng có người cho là nghệ sĩ nữ kia quá mặt dày.
Nói chung là có hai luồng ý kiến, bên phe nào cũng có người lên tiếng bảo vệ. Bùi Tây Lâm chẳng làm gì nhưng cũng bị người ta bôi đen là mắc bệnh ngôi sao.
Khi nhắc tới chuyện này, Bùi Tây Lâm hơi nhíu mày.
"Hai người họ không giống nhau."
Lâm Uẩn Ngọc nghe thấy vậy liền nhìn chằm chằm vào Bùi Tây Lâm với ánh mắt nghi ngờ.
Bùi Tây Lâm ngước mắt lên.
Lâm Uẩn Ngọc thẳng thắn giải bày: "Đây là câu nói giống con người nhất mà tôi được nghe từ cậu đó."
Bùi Tây Lâm: "..."
Lẽ ra anh không nên quan tâm tới anh ta làm gì.
"Hắt xì…"
Tang Ninh hắt hơi vài cái, đưa tay xoa mũi: "Hình như chị sắp bị cảm rồi." Cô ngước lên nhìn Lâm Duyệt đang trang điểm cho mình: "Có thể xin một cốc trà sữa nóng được không?"
Lâm Duyệt: "?"
Cô ấy khó hiểu hỏi lại: "Chẳng phải bị cảm nên uống nước ấm hay là trà gừng sao?"
Tang Ninh: "Cách ngăn ngừa cảm cúm của chị là hút trà sữa đó."
Lâm Duyệt chưa kịp đáp lời thì Văn Khê đột nhiên lên tiếng: "Em mơ đi, tuy là em không mập nhưng vẫn phải kiểm soát cân nặng của mình. Vì khi lên hình thì tay chân của em sẽ bị phóng to ra đó."
Tang Ninh mím môi, trông rất tủi thân.
Nếu biết trước đi làm nghệ sĩ sẽ không được ăn cái này, không được uống cái kia thì còn lâu cô mới quyết tâm đi vào cái giới này.
Văn Khê vờ như không thấy dáng vẻ đáng thương đó của cô, cầm điện thoại hỏi: "Trà sữa nóng thì không có nhưng có cà phê nóng, em uống không?"
Hai mắt Tang Ninh sáng lên, không do dự nói: "Uống chứ."
Sau khi uống cà phê và trang điểm xong, Tang Ninh cùng Văn Khê đi tới buổi thử vai.
Sau khi về nhà, Văn Khê lấy ra mấy kịch bản cho cô lựa chọn. Cô xem hết từng cái một, rồi chọn một vai diễn cổ trang không có nhiều cảnh lắm, nhưng cô lại rất thích nhân vật và nội dung này.
Nhân vật mà cô sắp diễn thử là một vị công chúa rất ngây thơ, nàng lớn lên trong tình yêu thương của phụ hoàng và mẫu hậu. Ngay cả mấy vị hoàng huynh cũng cưng chiều và dung túng cho nàng.
Nhưng tiếc thay, nàng vẫn bị hiện thực đánh gục, phải đi hoà thân bên nước khác.
Trước mắt thì Tang Ninh vẫn còn là một người mới nên không muốn nhận những vai mình không thể diễn được. Suy nghĩ của cô là bây giờ cứ việc nhận những vai trong khả năng của bản thân đã, sau này khi diễn xuất của cô ổn rồi sẽ thử sức với những vai khác nhau.
Buổi thử vai của nhân vật này cũng không khó.
Sau khi thử vai xong, chưa đến hai ngày là Văn Khê đã nhận được câu trả lời từ đối phương, nói Tang Ninh đã được nhận. Nhưng bộ phim vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị nên Tang Ninh không cần vào đoàn ngay.
Trong lúc Tang Ninh không còn công việc nào, Văn Khê đã đem hai kịch bản chương trình tạp kỹ tới cho cô lựa chọn.
Một cái là chương trình yêu đương đang rất hot. Cái còn lại là một chương trình thực tế về sinh hoạt cuộc sống, nơi mà một đám người xa lạ ở chung với nhau, hoàn thành đủ mọi loại nhiệm vụ khác nhau do ê-kíp chương trình đưa ra.
Tang Ninh đọc xong giới thiệu sơ lược về hai chương trình thì nhìn Văn Khê hỏi: "Chị thấy em nên chọn cái nào?"
Văn Khê nói thật: "Cái chương trình yêu đương ấy."
Tang Ninh: "... Nghệ sĩ đi tham gia chương trình yêu đương sẽ