Chương 846
Tuy nhiên, bởi vì đã nhiều ngày cô ấy chưa dọn dẹp nhà cửa nên Tô Ngưng dứt khoát đề nghị đến sống ở nhà của Du Ân, sẵn ăn cơm chiều cũng như nếm thử tài nghệ nấu nướng của Du Ân.
Sau khi đậu xe ở bãi thì hai người khoanh tay đứng chờ trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước ra.
Đột nhiên Tô Ngưng và Du Ân đều có cảm giác giống như nhìn thấy quỷ, hai người nhìn chằm chằm Phó Đình Viễn trước mặt một lúc lâu cũng không nói nên lời, thậm chí còn không để ý cửa thang máy đã đóng lại từ lúc nào.
Phó Đình Viễn dừng bước nhìn hai người với vẻ mặt không chút biến sắc, Tô Ngưng lấy lại tinh thần trước vội chỉ thẳng vào Phó Đình Viễn bất mãn hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Phó Đình Viễn thờ ơ trả lời cô ấy: “Tại sao tôi không thể ở đây?”
“Anh…” Tô Ngưng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt của Phó Đình Viễn dừng lại trên mặt Du Ân trong một giây rồi vội bước đi với đôi chân dài miên man.
Tô Ngưng tức giận nói: “Anh ta có khác gì âm hồn bất tán đâu chứ?”
Du Ân cũng bị doạ sợ không hề nhẹ, nếu cô vẫn ở Giang Thành mà gặp phải Phó Đình Viễn thì cô cũng không kinh ngạc đến mức như vậy, nhưng hiện tại cô đang ở thủ đô, thủ đô lớn như vậy mà bọn họ lại ở cùng một tòa nhà?
Hai người quay trở về nhà của Du Ân, Tô Ngưng vừa uống nước vừa ở bên cạnh an ủi cô: “Theo phân tích của tớ, nhất định anh ta đang có ý với cậu đấy.”
“Rốt cuộc anh ta đang định làm gì?” Du
Tại sao anh lại cố chấp như vậy? Cô đã nói những lời khó nghe đến như vậy mà anh vẫn chưa hết hy vọng à?
Tô Ngưng vừa lắc đầu vừa thở dài nói: “Người ta nói lòng dạ của phụ nữ giống như cây kim dưới đáy biển, thế mà lòng dạ của người đàn ông này cũng như thế, đoán mãi không ra.”
Sau bữa tối, Du Ân và Tô Ngưng ngồi trên thảm trong phòng khách vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Trên thực tế chỉ có Tô Ngưng là đang nói chuyện, cũng chỉ có Tô Ngưng là đang uống rượu.
Sau mấy lượt rượu đã ngà ngà hơi say, đột nhiên Tô Ngưng thốt lên: “Để tớ nói cho cậu biết, tớ định tham gia một chương trình tống nghệ nói về tình yêu.”
“Cái gì?” Du Ân bất ngờ tới mức làm rớt ly rượu trong tay xuống sàn nhà vỡ tan tành, tay chân cô luống cuống vội dọn dẹp qua một lần.
Còn Tô Ngưng thì nằm nhoài ở trên bàn bên cạnh mà bật cười khúc khích: “Cục cưng à, sao cậu lại mất bình tĩnh như vậy?”
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu không thấy xấu hổ hả? Còn ở đó nói tớ mất bình tĩnh, không phải tại cậu hết sao?”
“Cậu giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, vừa có scandal là lập tức làm sáng tỏ chỉ để Chu Trường Ninh nhìn thấy được sự chân thành một lòng chờ đợi anh ấy của cậu, vậy mà bây giờ cậu lại nói muốn tham gia chương trình tống nghệ nói về tình yêu, làm trò yêu đương trước mặt nhân dân cả nước ấy hả?”