❣️ Nhắc nhở nhỏ xíu ❣️
Hãy dùng ngôn từ đáng eo nhất có thể để comment cho phần này nhé ????????♀️❤️
...
Tháng 12 đâu chỉ có ngày Giáng sinh là đặc biệt, còn có một ngày đặc biệt, đặc biệt, siêu cấp đặc biệt của Kim Taehyung.
Giáng sinh chỉ mới qua được có mấy ngày, Jungkook vì làm quà cho Taehyung đến mức kiệt sức phải đi bệnh viện. Taehyung sau hôm đó đương nhiên cấm tiệt Jungkook làm những việc quá sức như thế này mặc dù bản thân đã rất hạnh phúc khi nhận được quà từ bạn nhỏ. Nhưng mà so với quà tặng, Jungkookie của anh quan trọng hơn nhiều!
"Anh thật sự không muốn quà gì hết hả?"
Jungkook hai tay bợ mặt tròn tròn nhìn anh hỏi đi hỏi lại cái câu này từ sáng đến giờ dù đã biết câu trả lời.
Nhìn cái bộ dạng đáng yêu của Jungkook, Taehyung không kìm được đưa tay bóp bóp hai bên má ép lại khiến môi nhỏ chu lên.
"Có món quà nào xinh đẹp bằng em không hửm?"
Jungkook nhăn mày suy nghĩ thật nghiêm túc.
"Em suy nghĩ kĩ rồi, thật sự không có món quà nào xinh đẹp như em hết."
Nói xong còn chớp chớp mắt mấy cái, Jungkook quay lại nhìn mấy anh lớn đang che miệng cười khúc khích.
Ủa người ta nói đúng mà sao các anh ấy cười?!
Em Jeon không biết rằng Jimin, Yoongi, Haneul chẳng qua là cười vì bộ dạng tự tin đến mức quá đáng yêu của cậu thôi.
Chuyện sinh nhật thì để sau, hiện tại vào học rồi.
Ám ảnh của học sinh Ban Tự nhiên chính là những môn mà chữ nhiều hơn số, điển hình là môn: Ngữ văn.
Vào tiết là Jimin gục xuống bàn luôn rồi, Yoongi phía trước tuy cũng chẳng có hứng thú Văn học lắm nhưng vẫn ngồi thẳng, đặc biệt thẳng hơn cả những tiết bình thường.
Tay phải viết bài, tay trai vòng ngược ra sau để nắm tay ai đó đang úp mặt ngủ. Hai cái vòng trên tay lại thế mà càng gần nhau.
Bạn Min lớn ngồi thẳng là để che Min nhỏ ngủ mà không bị giáo viên phạt. Anh tình anh nguyện như thế.
Còn Taehyung dạo này lại bắt đầu chú trọng vào việc học hơn. Từ khi nào nhỉ? Hình như là từ lúc đi biển cùng mọi người trở về.
Taehyung ít khi ngủ gục trong lớp, bài tập cũng hoàn thành khá đầy đủ, cũng ít chơi game hơn trong giờ học nhóm mà trao đổi kiến thức với cả Jimin và Yoongi.
"Sao tự dưng dạo này chăm thế? Bị em nhỏ chê top 20 không xứng với top 1 hửm?"
Jimin mặt nghiêng một bên, má mochi vẫn áp vào bàn học thì thầm hỏi Taehyung.
"Không, bé con có bao giờ nói việc này đâu!"
"Bộ mày mắc bệnh nan y hả? Định thay đổi thành người tốt những ngày tháng cuối đời sao?"
Taehyung muốn táng cuốn sách vào đầu bạn mình lắm nhưng cố dằn lòng không được manh động.
"Chỉ là tao muốn sau này mỗi khi trường đọc danh sách phát thưởng, tao có thể đường đường chính chính đi lên cùng Jungkook."
"Có thể đứng cùng em ấy vì cùng một lý do."
"Nghiêm túc?" - Jimin đang nằm cũng phải ngẩng đầu.
"Ừm..."
Không phải nói đùa, Taehyung thật sự đặt mục tiêu từ giờ đến kết thúc học kì hai, anh nhất định sẽ cùng lên bục nhận thưởng với Jungkook trong tư cách Top 1 Ban Tự nhiên khối 11.
Taehyung vẫn nhớ những lời anh họ đã nói với mình vào đêm hôm ấy:
"Em có gì để Jungkook tin tưởng mà dựa vào em?"
Anh cố gắng đạt kết quả cao với tham vọng mỗi lần lên sân khấu đều có thể đi sau lưng Jungkook. Mỗi khi đi thi các cuộc thi học sinh giỏi Taehyung đều đi cùng với em nhỏ.
Điều anh thật sự mong muốn chính là không bao giờ để Jungkook phải một mình dù bất cứ ở đâu, bất cứ lý do gì.
Nhưng nếu chỉ đi theo với tư cách khán giả cỗ vũ thì sợ Jeon nhỏ lại bị ăn hiếp trong phòng chờ thí sinh, tốt nhất là giành vé làm thí sinh để có thể ở ngay bên cạnh khi Jeon của anh cần.
Người trưởng thành có cách bảo vệ người họ yêu theo cách trưởng thành, còn cậu học sinh như Taehyung sẽ bảo vệ người của mình bằng cách như vậy...
<Chẳng phải rất lãng mạn sao!>
...
"Hẹn em 7 giờ nhá!"
Tạm biệt Taehyung vì anh hôm nay phải về nhà chuẩn bị trước, Jungkook tan học liền tung tăng đi về.
Bước chân vào nhà, cả bầu trời đen như đổ sập trước mắt Jungkook. Tiếng cãi vã vang vọng khắp căn nhà khiến cậu chỉ muốn chạy thật nhanh vào phòng rồi khóa cửa.
Jungkook quăng cặp rồi cả người ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo rồi đưa tay bịt thật chặt hai tai.
Từ khi sáu tuổi, vị trí của Jungkook mỗi khi ba mẹ cãi vã chính là trong phòng như thế này.
"Bà nuôi con kiểu gì mà để nó ra đường nay đánh lộn mai đánh lộn, học không ra học, đúng là con hư tại mẹ mà!"
"Ông nói hay thật, tôi ôm cột nhà mà sinh ra con chắc! Bản thân ông làm cha mà lại hư thân, không làm gương cho con. Cái gì cũng đổ lên đầu tôi."
"Chồng con nhà người ta cưng vợ như trời, chồng con nhà này thấy chán! Tôi cũng chán nản cái cảnh này lắm rồi."
"Bà tưởng tôi thích về cái nhà này lắm chắc. Nhà cứ như nhà hoang, chẳng có lấy một bóng người! Cơm không ai nấu, nhà không ai dọn, riết rồi không biết đây có còn là cái nhà không nữa!"
Jungkook cố gắng đứng lên. Gương mặt không còn nét tinh nghịch như khi ở trường nữa mà thay vào là ánh mắt cô đơn đến mức tàn độc.
Đôi mắt to tròn ngày nào nay chỉ còn ẩn lên những tơ máu của niềm đau tận sâu trong tâm can. Ai bảo cứ tình yêu mới làm ta đau khổ, tình thân còn là thứ đau đớn gấp nhiều lần.
Mở tủ quần áo quơ quào ngẫu nhiên một chiếc áo thun và quần jean rách gối, Jungkook vào nhà tắm chuẩn bị mọi thứ để ra ngoài. Cậu sẽ đến nhà Taehyung dự sinh nhật cùng với tâm trạng bi thương giấu nhẹm đi!
CẠCH...
Ba mẹ Jungkook đang to tiếng ở phòng khách nhìn con trai mình cứ thế đi ra. Jungkook một cái nhìn cũng không có, một câu chào lại càng không.
"Ba với mẹ mày sẽ ly hôn, ba không ép mày sống với ba!" - Lời nói như lời thông báo từ ba Jeon.
"Ông nghĩ tôi cho thằng bé sống với ông để lây nhiễm mấy cái hư thối của ông sao? Jungkook con nhất định sống với mẹ!"
Lại cãi