Ngô kiến quốc tiến gần về phía đường yên, mắt thấy gương mặt của nàng đang lộ rõ vẻ sốt ruột cùng không hài lòng, nhưng hắn cũng không cảm thấy bản thân mình cần phải xin lỗi hay tỏ thái độ gì cả.
cô nàng này tự mình chủ động yêu cầu tới sân bay đón hắn, bây giờ lại bày ra cái bộ mặt nhức trứng đó cho mình xem, thật khiến người ta không thể vui vẻ.
đường yên nhìn chằm chằm vào ngô kiến quốc, thấy hắn chỉ mỉm cười không nói gì, khiến cho một bụng lửa giận của nàng không có chỗ để phát tác.
vốn đường yên cũng không cần phải tự mình đưa rước ngô kiến quốc, quan hệ giữa hắn và nàng còn không sâu sắc tới mức đó, tùy tiện cho người tới sân bay đón hắn liền được rồi.
vả lại dù nàng không làm vậy, thì chỉ cần gửi địa điểm nơi đường uy vũ được an táng, ngô kiến quốc cũng có thể tự mình tìm tới đó.
nếu chỉ đơn giản bởi vì ngô kiến quốc đã từng là chiến hữu của đường uy vũ, vậy hắn và đường yên không cần thiết phải gặp lại nhau thêm lần nào nữa, một lần gặp gỡ ở yến kinh đã đủ bàn giao mọi chuyện rồi.
nhưng đường yên lại tự mình tới gặp ngô kiến quốc, bởi vì nàng có những chuyện cần hắn đích thân trả lời, mà những câu hỏi này chỉ có duy nhất một người là ngô kiến quốc có thể giải đáp cho nàng.
nếu ngô kiến quốc biết được mục đích thực sự của đường yên, thì có lẽ hắn đã từ chối gặp mặt. bởi lẽ những thứ đó có thể liên lụy tới bản thân đường yên cũng như những người xung quanh nàng.
đúng vậy, thứ mà đường yên muốn tìm hiểu có liên quan tới cái chết của đường uy vũ.
nàng muốn biết chính xác những kẻ đã làm hại anh trai nàng là ai, có lai lịch gì.
đương nhiên đường yên cũng đủ thông minh để hiểu rằng những thông tin này không giúp nàng có thể báo thù cho đường uy vũ. ít nhất là chưa phải bây giờ.
đường gia là một trong những gia tộc lớn nhất đất nước, thế lực của họ là thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
thế nhưng đường uy vũ hi sinh, đường gia vẫn im hơi lặng tiếng, đủ hiểu đối phương mạnh đến mức ngay cả thế gia thủ đô cũng không thể chạm tay vào.
đối mặt với một kẻ mà ngay cả đường gia hiện tại cũng thúc thủ vô sách, đường yên càng không cuồng vọng tới mức lấy sức mạnh của cá nhân nàng đi đối đầu với hắn.
nhưng bây giờ không thể, không có nghĩa là sau này cũng như vậy.
đường uy vũ là anh trai của nàng, cũng là người thân thiết với đường yên nhất, nàng không cam chịu để cho kẻ đã sát hại hắn sống nhởn nhơ như hiện tại.
điều nàng cần bây giờ là một vạch đích để hướng tới. kẻ đó là ai, thân phận ra sao, năng lực lớn tới mức nào… đường yên cần biết những điều đó.
sau đó nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực, thời gian và tâm trí chỉ để hướng tới mục tiêu vượt qua hắn, mà khi nàng có năng lực lớn hơn hắn cũng là lúc kẻ đó phải đền tội cho những gì hắn gây ra với anh trai nàng.
dĩ nhiên sẽ không một ai ở đường gia nói cho nàng biết những gì nàng muốn biết.
đơn giản, họ không muốn nàng sống cả đời chỉ chìm trong thù hận.
người kia đâu phải là kẻ mà chỉ cần có quyết tâm là có thể đụng tới? hắn đã vượt xa phạm trù một con người bình thường, cho nên những lực lượng thế tục không có cách nào uy hiếp tới hắn.
càng huống hồ đường yên chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, những năm qua nàng có thể đi ngang ở thủ đô chỉ đơn thuần là bởi thân thế của nàng khiến kẻ khác phải e dè, không dám đắc tội.
nếu nàng không mang họ đường, hoặc là quyền lực của đường gia không lớn như vậy, thì nàng cũng không khác gì những cô gái bình thường khác.
vậy nên người thân của nàng thà rằng để nàng căm ghét chính mình, cũng quyết tâm không để cho nàng biết chút gì về cái chết của đường uy vũ.
không thể tìm kiếm thông tin từ nhà họ đường, đường yên quyết định chuyển mục tiêu sang ngô kiến quốc. dẫu sao hắn cũng không phải là người thân của nàng, không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.
hơn nữa đường yên biết trong thâm tâm ngô kiến quốc vẫn còn sự dằn vặt vì cái chết của đường uy vũ, nàng có thể lợi dụng điểm này để buộc hắn phải nói ra tung tích của kẻ kia.
như vậy có vẻ khá bất công với ngô kiến quốc, nhưng so sánh với việc trả thù cho anh trai, đường yên cũng không ngại làm những chuyện tổn thương người khác, miễn là đạt được mục đích của mình.
cùng lắm thì sau này lại tìm cách bù đắp cho hắn là được.
ngô kiến quốc nhìn bộ dạng cáu bẳn của đường yên, mỉm cười nói:
- kẻ hèn này lần đầu tới thủ đô, lại được đường đại tiểu thư tiếp đón nhiệt tình như vậy, quả thực là vừa mừng vừa lo sợ. nhưng nhìn sắc mặt của cô có vẻ không được tốt lắm…
thấy đường yên vẫn im lặng không nói, ngô kiến quốc lại tiếp tục:
- … có phải bị táo bón không? không à? vậy thì là đã tới mùa dâu?
lúc này đường yên rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng mắng to:
- anh mới tới mùa dâu, cả nhà anh đều tới mùa dâu! có biết tôi đứng đây bao lâu rồi không? anh là rùa sao? dù anh có chậm chạp đi chăng nữa, thì cũng phải dùng cả bốn chân mà chạy tới đây chứ, dám để tôi chờ lâu như vậy?
ngô kiến quốc hắng giọng:
- là hai tay ba chân mới đúng… không nói về vấn đề này nữa, lần này cô cùng tôi tới thăm mộ uy vũ, cha mẹ cô có biết hay không?
đường yên trừng mắt lườm hắn, tên khốn này còn dám nói chuyện hạ lưu như vậy.
nhưng ngô kiến quốc bỗng nhiên lại hỏi thăm tới cha mẹ nàng là có ý gì?
- không biết, từ sau khi tôi từ yến kinh trở về, liền tới thẳng văn phòng của cha tôi làm loạn. kết quả ông ấy biết không thể giấu diếm được, liền cho tôi biết nơi anh tôi được an