Xoẹt...!
Thanh đao trên tay A Cẩu trực tiếp cắt ngang qua cổ họng hắn, mở ra một vết thương sâu tới mức khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Động mạch cảnh trên cổ bị cắt đứt, khiến cho dòng máu nóng bỏng từ trong đó phun ra tựa như nước lũ, hoàn toàn không thể kìm lại được nữa.
Khuôn mặt A Cẩu nhanh chóng tái xanh lại, thế nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi, giống như thể mặc dù bản thân hắn phải đối diện với tử vong, thì A Cẩu cũng là cam tâm tình nguyện mà chết vậy.
Trường Chân tử đạo nhân nhìn về phía kẻ địch đang hấp hối trước mặt, trong lòng không khỏi giật mình kinh hãi.
Nói thế nào ông ta cũng không ngờ tới việc đối phương lại tự sát ngay trước mặt mình như vậy, hơn nữa thủ đoạn lại còn rất dứt khoát, tàn nhẫn tới mức khó tin.
Người này, cũng không khỏi quá cực đoan rồi?
Mặc dù Trường Chân tử biết rằng hầu hết các giáo phái tà đạo đều có cách huấn luyện riêng biệt dành cho những môn đồ của mình, khiến cho bọn họ trở thành những kẻ sùng tín tới mức có thể buông bỏ mạng sống của bản thân để tử vì đạo.
Tuy nhiên tận mắt chứng kiến một trong số những người đó tự vẫn ngay trước mặt mình, thì điều đó vẫn đủ để khiến cho Trường Chân tử vô cùng rung động.
Thế nhưng điều khiến cho ông ta phải giật mình kinh hãi hơn nữa còn ở phía đằng sau...!
Máu trên người A Cẩu tuôn ra xối xả không ngừng, chỉ trong thoáng chốc đã khiến cho hắn không thể đứng vững được nữa.
Đầu gối của A Cẩu run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất mặt đất, đôi bàn tay của hắn như thể đang cố gắng dùng hết chút sức lực hiếm hoi còn lại để vươn lên cao, hướng về phía bầu trời tối đen như mực.
Miệng hắn lẩm bẩm những câu chữ hoàn toàn vô nghĩa nào đó, thế nhưng bởi vì vết thương vừa rồi đã cắt đứt cổ họng hắn, vậy nên A Cẩu không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì rõ ràng.
Xoạt...!
A Miêu từ phía đằng xa đã lao tới như một cơn gió, đỡ lấy thân thể đang từ từ gục xuống kia, ghì chặt vào trong lòng mình.
Ngước mắt nhìn lên khuôn mặt của A Cẩu, A Miêu vô vọng nhận ra rằng sinh mệnh của đối phương đã tiêu tán tới mức gần như không còn, lúc này dù có là thần y tái thế cũng không cứu nổi anh trai hắn nữa rồi.
Ánh mắt A Cẩu lúc này đã vô cùng mơ hồ, tới mức hắn không thể nhìn rõ được người đang đứng trước mặt.
Tuy nhiên, A Cẩu vẫn còn cảm nhận được luồng hơi ấm từ bàn tay đang bám chặt vào người mình, khiến cho nét cười trên mặt hắn lại càng đậm hơn.
Bên tai A Cẩu lùng bùng những âm thanh không rõ ràng, mà lớn nhất trong số đó là giọng nói của em trai hắn.
"Vì cái gì...!Vì cái gì mà phải như vậy...!?"
A Miêu gào thét như một con thú hoang bị thương, nỗi đau trong lòng dâng lên khiến cho hắn có xung động muốn giết hết tất cả mọi người, hận thù với tất cả những thứ xung quanh mình.
Từ nhỏ tới lớn hắn và A Cẩu luôn luôn ở cùng nhau, dù cho có những thời điểm mà cả hai đau khổ và cực nhọc vô cùng, thế nhưng không một ai trong hai người từng có ý định bỏ rơi người còn lại để tự lo cho thân mình.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, phải dựa dẫm vào nhau mà sống qua ngày.
Cha mẹ của A Miêu và A Cẩu là người Hồi Ngột, đã bỏ mạng trong cuộc đàn áp hai mươi mấy năm trước của cường quốc phương Bắc nhắm tới những người dân tộc này tại khu tự trị Tân Thổ.
A Miêu và A Cẩu khi ấy đều còn rất nhỏ, cho nên họ không thể hiểu được lý do tại sao cuộc sống bình yên của mình bỗng nhiên lại bị xáo trộn bởi những con người xa lạ chưa từng gặp mặt kia.
Lại càng không hiểu được vì điều gì mà cha mẹ lại bị những kẻ đó bắt đi, rồi sau đó bị hành hình ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Khoảng thời gian mấy năm ấy, đối với người Hồi Ngột ở Tân Thổ, quả thực là địa ngục trần gian không hơn không kém.
Mà đối với hai đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, thì đương nhiên chỉ có thể lay lắt sống tạm bợ qua ngày bằng những thứ được người ta bố thí cho mà thôi.
Thậm chí đã có lúc, A Miêu cùng A Cẩu phải đi bới thùng rác, ăn những thứ bẩn thỉu nhất, cốt sao có thể khỏa lấp được chỗ trống bên trong dạ dày đang sôi réo không ngừng của mình.
Cứ như vậy, hai người nương tựa vào nhau mà tồn tại, dẫu rằng có những khi khốn khổ tới mức tưởng chừng như không thể nào chịu đựng nổi, thế nhưng rốt cuộc cả hai cũng sống sót vượt qua được thời kỳ khó khăn ấy.
Cho tới một ngày, A Miêu cùng A Cẩu ngẫu nhiên gặp được một người đàn ông khoác áo choàng màu đỏ.
Cũng kể từ đó, vận mệnh của hai người đã thay đổi hoàn toàn...!
Chẳng biết A Miêu có nên oán hận người đó hay không, bởi lẽ nếu không có ông ta, thì hắn và A Cẩu có thể còn phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ thêm nhiều năm nữa, hoặc cũng có khả năng cả hai người họ sẽ chết đói nơi đầu đường xó chợ mà chẳng ai để mắt tới.
Thế nhưng cũng bởi vì ông ta mà hai anh em họ mới trở thành những người tôn thờ Sáng Thế Chủ, và phụng sự cho thần linh.
A Cẩu không giống với A Miêu, hắn có niềm tin vô cùng mãnh liệt vào đấng tối cao, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của mình để phục vụ cho những mục đích mà hắn cho là cao thượng, do thần linh mách bảo.
Giống như lúc này đây, A Cẩu sẵn sàng tự tay kết liễu sinh mạng bản thân, để đảm bảo cho kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành mà không gặp trở ngại nào từ phía ba vị đạo nhân trước mặt này.
Đối với A Cẩu mà nói, đó chính là sự cống hiến chung cực và cũng là to lớn nhất của hắn tới với Sáng Thế Chủ, để cho Người có thể một lần nữa trở lại với nhân gian, ban phát ánh hào quang rực rỡ của mình tới cho thế giới tăm tối này.
Đúng vậy, A Cẩu vẫn luôn luôn là như thế, có đôi chút ngờ nghệch cùng đơn giản, thế nhưng con tim luôn tràn đầy nhiệt huyết.
A Miêu thì khác, mặc dù hai người là anh em sinh đôi, ngoại hình giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng tính cách của hắn lại hoàn toàn trái ngược so với anh trai của mình.
Trước kia khi còn nhỏ, A Miêu đã không phải là một đứa nhóc sùng tín giống như A Cẩu.
Đối với những kinh văn, giáo pháp được bề trên truyền dạy, A Cẩu luôn luôn khắc ghi không hề sót một chữ, thế nhưng A Miêu lại chỉ nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không lấy đó làm quan trọng.
Đối với hắn mà nói, có cơm ăn áo mặc, có mái nhà để che nắng che mưa, không phải nay đây mai đó màn trời chiếu đất, như vậy đã đủ rồi.
Những thứ giáo lý xa xôi kia, trong mắt A Miêu quả thực không quá đáng giá, cũng không quá đáng tin.
Con người, chẳng vì lẽ gì mà cũng có