Thông tin truyện Sinh Mệnh Thứ Bảy

Sinh Mệnh Thứ Bảy

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

1,321

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 15224 lượt

Review Truyện Sinh Mệnh Thứ Bảy

Con người sống trên đời, mỗi giây trải qua đều sẽ thành hồi ức.

Đối với một số người, hồi ức nếu không vui sẽ sẵn sàng quên đi không hối tiếc. Nhưng cũng có một số người, bị mất đi dù chỉ là một chút, cũng sẽ không cam lòng. Ví dụ như Cố Tương.

Cố Tương là một cô gái trẻ thiên tài, nhưng cô chỉ thừa nhận mình “ưu tú hơn người khác” một chút mà thôi. Điểm đặc biệt của cô chính là khả năng tính toán và trí nhớ siêu phàm. Chỉ mới 23 tuổi nhưng đã đạt được thành tích rất đáng nể, nổi tiếng khắp cả nước và trên thế giới.

Thế nhưng, sau một tai nạn ngoài ý muốn, cô lại mất đi một khoảng ký ức, tất cả những sự việc xảy đến trước năm 13 tuổi, Cố Tương không thể nhớ bất cứ thứ gì. Thế nên, cô quyết định quay lại nơi bắt đầu những ký ức đó, để tìm lại chính mình của những năm tháng ấy một lần nữa.

Thật ra, có bao nhiêu người nhớ được quãng thời gian từ lúc mình sinh ra cho đến hết tiểu học đâu chứ? Nhưng Cố Tương lại kiên trì như vậy, là bởi vì trong tai nạn đó, thứ mà cô mất đi không chỉ là cung điện ký ức, mà quan trọng hơn tất thảy, cô đã mất đi chiếc lông vũ đẹp nhất của mình.

Cao Kình đã nghĩ như vậy khi “gặp lại” Cố Tương. Đối với anh, cô chính là một con khổng tước vô cùng nổi bật, xinh đẹp và độc nhất vô nhị. Nhưng giờ đây, cô lại bơ vơ lạc lõng trong chính cuộc sống của mình, mò mẫm từng bước tìm lại một Cố Tương giỏi giang của ngày xưa. Thế rồi, Cao Kình kể cho Cố Tương nghe, ba mẹ anh đã từng nói thế này:

“Tất cả ‘tồn tại’ đều dần ‘mất đi’, thử chụp ‘tồn tại’, để cho ‘tồn tại’ viết vào lịch sử, có lẽ tương lai chúng ta sẽ đỡ tiếc nuối hơn.”

Cái cô đi tìm đã không còn ‘tồn tại’, vừa hay Cao Kình với sở thích chụp ảnh đã lưu giữ tất cả những thứ mà cô muốn nhìn thấy. Đã rất nhiều năm trôi qua rồi, mọi thứ đều thay đổi. Nhưng may mắn thay, trong những hình ảnh mà Cao Kình lưu lại đó, có một chút ký ức của Cố Tương. Thế nên, họ đã đến gần nhau theo một cách rất tự nhiên như vậy.

Trong những nơi Cố Tương từng đến, có một nơi là bệnh viện mà Cao Kình đang làm việc. Đến rồi mới biết, công việc của anh quả thật rất đặc biệt. Anh là một bác sĩ “quan tâm lâm chung”, nói một cách dễ hiểu thì chính là chăm sóc cho người sắp chết.

Có vẻ vang không? Không có.
Có được mọi người coi trọng không? Không có.
Có tương lai sáng lạn không? Không có.
Cái gì cũng không có, chỉ có vất vả và vô cùng mệt mỏi mà thôi.

Mọi người đều muốn bác sĩ là phải chữa hết bệnh, người thân của họ sẽ khỏe mạnh bình thường, không một ai muốn nhìn thấy người bên cạnh mình mỗi ngày đều chờ đợi cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng Cao Kình thì sao? Anh cam tâm tình nguyện làm bạn với họ trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, nếu có thể anh sẽ không ngần ngại giúp họ thực hiện những tâm nguyện mà họ còn chưa thể hoàn thành.

Khi Cố Tương hỏi anh tâm trạng khi phải chứng kiến quá nhiều người ra đi trước mắt mình như vậy, anh đã nói “có lúc là điều trị, thường là trợ giúp, nhưng luôn là an ủi”. Anh không giúp được bọn họ, chỉ là đưa tiễn một đoạn đường, bằng tất cả sự chân thành thiện lương.

Vậy mà, thế giới này chưa từng an ủi anh.
Cố Tương nói, “Anh còn có em. Anh tin tưởng công bằng, còn em tin tưởng anh.”

Cao Kình là một chàng trai ấm áp, luôn muốn hòa tan sự lạnh lẽo nhiều năm của Cố Tương. Cố Tương ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn là một cô gái nhỏ nép gọn vào lòng anh. Nhưng đối với chuyện tình cảm, cô lại rất thẳng thắn.

Cao Kình có thể vì nguyên tắc của bản thân mà giúp đỡ một người bạn khác giới bị ức hiếp, nhưng Cố Tương cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cô không cho phép người phụ nữ khác mượn áo của anh, cô sẽ mang áo của mình cho cô ấy mặc. Cô nói, cô không muốn người khác uống canh của anh do chính tay cô nấu. Ghen như vậy, có phải là vô cùng đáng yêu rồi không?

Thế nên, Cao Kình trả lời rằng:
“Nếu có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, em hãy giúp anh nhé?”
“Giúp anh như thế nào?”
“Có thể chuẩn bị quần áo phụ nữ ở nhà anh.”
“...”
“Có người đến, em hãy mở cửa giúp anh.”
“...”
“Em có thể ở luôn chỗ anh, sau này anh nấu cơm cho em.”
“...”
“Cố Tương, chúng ta kết hôn nhé.”

Bao dung cùng ích kỷ, mới chính là tình yêu.

...

Đây là một câu chuyện rất lạ của tác giả Kim Bính. Không có những nhân vật với cuộc đời đầy gai góc, không có những tình tiết khiến độc giả hồi hộp thót tim, chỉ là một câu chuyện về nhân sinh. Rất nhẹ nhàng, rất sâu lắng.

Cao Kình và Cố Tương đến bên nhau rất ngọt ngào, những người bạn người thân xung quanh họ rất đáng yêu. Nhưng từng sự việc mà họ trải qua không hề đơn giản. Cùng nhau chứng kiến sự rời đi của từng sinh mệnh, có người giàu, có người nghèo, có người mỉm cười, có người tiếc nuối. Dường như là không liên quan, lại dường như có chút nhoi nhói ở trong lòng. Họ nắm tay nhau cùng đi tìm quá khứ của Cố Tương, lại tìm được một đoạn đường đã từng đi chung, chỉ là cô đã quên mất.

Họ cùng che chở cho nhau trước những cơn sóng của cuộc đời. Có người mà Cố Tương vẫn luôn xem là anh trai với một phần tình cảm có chút vặn vẹo, có người yêu thầm Cao Kình nhiều năm mà anh chưa từng đáp lại. Còn có, tình cảm muộn màng trân quý mà Cố Tương giành cho bà nội mình trước khi bà từ giã cuộc đời.

Bà chính là sinh mệnh thứ 7, khiến Cố Tương nhận ra cuộc sống này tốt đẹp biết bao khi mình không cô độc.

“Người nhớ rõ những việc nhỏ không đáng kể trong cuộc sống, nhất định sống rất tốt, bởi vì người đó yêu thương mỗi giây. Người như vậy, thời gian cũng rất dịu dàng.”

Có những thứ, quên đi được sẽ là hạnh phúc. Nhưng cũng có rất nhiều thứ, mất đi rồi tìm lại được mới chính là hạnh phúc.


Bình luận truyện