Hàn Lâm bắt đầu cuộc sống mới ở ngôi nhà vùng ngoại ô của bà Thi An.
Vì người vẫn còn yếu nên chủ yếu chỉ quanh quẩn trong căn phòng màu hồng ấy.
Gần đây không thấy Tiểu Giai quay về thăm bà thường xuyên như lúc trước nữa.
Bà Thi An cười bảo rằng đây là do Tiểu Giai tị nạnh vì bà có được thêm cô cháu gái xinh đẹp đáng yêu, cảm thấy địa vị của mình trong căn nhà này đã rung rinh nên hờn dỗi.
Hàn Lâm không cho là đúng.
Có lẽ Tiểu Giai ngại vì sự xuất hiện của cô, không muốn người ngoài như cô cảm thấy khó xử.
Nhưng trong lúc cô đơn yếu đuối này, Hàn Lâm quyết định làm một người ích kỷ, mượn hơi ấm của người bà để ủ ấm tâm hồn lạnh lẽo của mình lúc này.
Buổi sáng, chú mèo béo múp sẽ xuất hiện bên giường quấn quýt đến khi cô thức dậy, Hàn Lâm bế chú mèo cuộn mình dưới ánh nắng ấm áp trên xích đu, mặc cho hương hoa hồng bao phủ khắp người.
Buổi trưa, cô sẽ cùng đi dạo với bà dưới những hàng cây ven đường ngoại ô, hay ngồi ngắm bà chăm sóc cây cỏ.
Gần đây bà Thi An cũng không cần thường xuyên đến thăm con gái, có lẽ nỗi cô đơn và tiếc nuối dành cho mẹ Tiểu Giai đã phần nào nguôi ngoai nhờ sự xuất hiện của Hàn Lâm.
Buổi tối, Hàn Lâm thường hay ngồi thơ thẩn một mình nhớ lại quãng đời gần ba mươi năm của mình.
Cô chợt nhận ra trong khoảng thời gian không phải ngắn ngủi ấy, cô đã dành gần phân nửa để yêu, để theo đuổi một người.
Tiếc nuối sao?
Không hẳn vậy!
Dù sao thì cô và anh đã có một khoảng thời gian bảy năm đằng đẵng bên nhau, vừa khéo lại là một nửa thời gian cô quen biết và yêu anh.
Một nửa thì không là tất cả, nhưng ít ra nó đã từng xuất hiện.
Cầm điện thoại muốn gọi cho Sở Nhiên, nhưng chợt nhớ ra dạo này cô ấy rất bận.
Sở Nhiên vì không tìm được tiếng nói chung về cung cách làm việc của Lục Nam nên đã xin thôi việc ở Tuần Báo Kinh tế, giờ đang là phóng viên săn tin của một tòa soạn giải trí.
Công việc mới đem lại sự kích thích và hứng khởi cho người con gái năng động như cô ấy.
Thời điểm ban đầu, Sở Nhiên rất lo lắng việc Hàn Lâm sẽ không vượt qua được cú sốc khi mất đứa bé, sẽ rơi vào trạng thái tinh thần không ổn định.
Giống như mười hai năm trước, sau cái đêm mùa hè kinh tởm và đầy bàng hoàng ấy...
Lúc Sở Nhiên và ba Sở mang Hàn Lâm về đến nhà, cô chỉ biết khóc mà không nói được gì cả.
Nhìn những dấu vết để lại trên cơ thể cô lộ qua lớp quần áo, người từng trải như mẹ Sở đã đoán được phần nào.
Bà ấy khéo léo sai chồng ra ngoài mua vật dụng cần thiết cho cô, lại dùng vòng tay ấm áp dịu dàng an ủi, Hàn Lâm ngừng khóc, kể cho bà ấy và Sở Nhiên nghe về buổi tối đầy uất ức và ghê tởm tối qua.
Sở Nhiên bão nổi, nói muốn tìm Chu Hà Quang để cho hắn ta một trận, Hàn Lâm vội vàng ngăn cản.
Cô thừa biết sự dối trá và đê tiện của ông ta.
Một cô học sinh mười sáu tuổi hay thậm chí là người bình thường không có chỗ dựa như ba Sở và mẹ Sở đều không phải là đối thủ của Chu Hà Quang.
Ông ta sẽ dễ dàng lợi dụng lớp vỏ bọc trí thức hoàn hảo của chính mình và quyền thế của nhà họ Hàn để san bằng mọi chướng ngại.
Sẽ không ai tin người thân cô thế cô như bọn họ.
Đời chính là như vậy!
Hàn Lâm ở lại nhà Sở Nhiên, ba mẹ cô ấy đối xử với cô rất tốt, tốt còn hơn đối với con gái ruột của