Sau khi phân phối nhiệm vụ xong, Đường Tinh đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà, tìm gặp anh trai yêu quý của mình.
...
Đường Phong lúc mày đang tự nhốt mình trong phòng thì nghe có tiếng gõ cửa.
"Tam thiếu gia, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư đã trở về. Lão gia và phu nhân mời ngài xuống đó một chuyến ạ."
Nghe xong câu này, Đường Phong như có sét đánh ngang tai. Quả thật vẫn chưa chết?
Đường Phong như con thiêu thân vội vàng lao xuống dưới nhà. Xuống đến nơi, anh chết sững khi thấy Đường Tinh đang ngồi cùng mẹ trên ghế.
"A Phong, mau lại đây, Tiểu Tinh đi chơi về có mua quà cho con này." Đường phu nhân vẫy vẫy Đường Phong lại gần.
Đường Phong như con robot, bước từng bước cứng nhắc về phía Đường Tinh.
Tại sao? Tại sao nó vẫn chưa chết chứ? Dù gì cũng chỉ là một sát thủ nhỏ, lại có thể giống lời của Đường Hy Hình, giết sạch người mình phái đến, an toàn trở về.
Trước đó, Đường Phong đã cho người điều tra qua những năm tưng Đường Tinh sống ở nước A. Rõ ràng tình báo chỉ viết cô là một sát thủ cấp D. Làm sao có thể hoàn hảo thoát khỏi cái bẫy của anh chứ.
Trong khi Đường Phong vẫn đang mông lung suy nghĩ thì Đường Tinh đã đẩy một chiếc hộp được bọc kín, khảm đá quý bên ngoài đến trước mặt anh.
"Anh ba, đây là quà của em tặng anh. Anh phải lên phòng mới mở ra nhé." Đường Tinh nở một nụ cười khiến Đường Phong rợn tóc gáy.
Sau một hồi hàn huyên thì Đường Phong cuối cùng cũng trở về phòng.
Tối đó, khi Đường Phong còn đang phân vân không biết có nên mở hộp ra hay không thì Đường Tinh lại tìm đến.
Bước vào trong phòng, Đường Tinh nhìn thấy hộp quà của cô vẫn còn nguyên thì bật cười thành tiếng.
"Aygo, anh sợ em đặt bom đặc chế của quân đội trong đó hay sao mà không dám mở vậy?"
Đường Tinh cố tình nhấn mạnh chữ "bom đặc chế