"Tiểu thiếp mới của sơn chủ nghe bảo rất xinh đẹp, bao nhiêu rồi nhỉ?"
"Vừa đúng năm mươi."
Một gã khác trong bàn tiệc chen vào: "Tên đần nhà ngươi bị thối não à? Là thứ hai mươi hai thôi."
"Vớ vẩn, hôn lễ đều do chính tay ta chuẩn bị, làm sao có thể sai được?"
"Những kẻ đã chết ngươi tính làm chó gì!"
Gã đầu to nhất trong đám vừa quát xong thì đứng dậy đưa ngón trỏ che lên trước miệng, suỵt một tiếng, cả đám liền chụm đầu vào nhau lắng tai nghe.
"Đừng trách ta không nhắc nhở, khi gặp mặt tân nương, các ngươi nếu muốn giữ mạng thì không được kinh ngạc đến mức hét toáng lên."
"Thì làm sao? Hả?!" Một tên lảng tai vọt miệng nói lớn.
Gã đầu to lập tức tát lên đầu hắn, ý bảo im lặng, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: "Khi mở kiệu hoa ra ta cũng rất kinh ngạc, tiểu thiếp mới này vậy mà là một tên nam nhân.
Trước nay sơn chủ nào có sở thích kỳ quặc này, ta thấy ông ta chính là già rồi sinh tật, muốn thử cảm giác mới mẻ."
Cả đám mặt trắng mặt xanh nhìn nhau, một gã chột bên mắt vừa húp xong ngụm tiết canh thì đập bát xuống bàn, cười ha hả: "Kệ mẹ, có lỗ đều như nhau!"
Câu nói vừa dứt, bọn sơn tặc hiện diện tại bàn tiệc giữa trung tâm lập tức cười phá lên, ầm ĩ cả vùng trời.
Nghiêm Dung ngồi yên trong phòng không thể cử động, những lời nói thô bỉ bên ngoài vọng vào không làm cho y để tâm dù chỉ một chút.
Một lát qua đi có người đẩy cửa bước vào, tiến tới giật phăng khăn trùm đỏ trên đầu Nghiêm Dung, lúc này hiện ra trước mắt y là một tên đàn ông to lớn với dáng người đồ sộ, trên gương mặt nhơ nhuốc có vết sẹo lồi kéo dài từ giữa trán đến tận má trái khiến gã trông càng dữ tợn.
Nếu không phải Nghiêm Dung đã uống phế dược, tạm thời không thể vận dụng công lực thì từ sớm y đã ra tay lấy mạng tên đàn ông trước mặt này khi gã nhận ra người trong kiệu là nam nhân và dùng lời lẽ cợt nhả đối với y.
Gã sơn chủ từng phát ngốc khi nhìn thấy vẻ đẹp người ngồi trong kiệu nhưng không ngờ ở khoảng cách gần, vẻ đẹp đó càng khiến gã không thể nào kiềm chế, gã vuốt ve chùm râu lấp đầy nửa khuôn miệng, giọng cười đầy nham nhở vang lên: "Ha ha, quả nhiên là mỹ nhân!"
Trong lòng Nghiêm Dung thầm xác định tin tức y bị bắt đi sẽ rất nhanh đến tai Khuất Tử Dạ.
Để tránh liên minh bất thành với Tàn Cốt Động, dù muốn hay không hắn cũng sẽ cho người đến đưa y thoát khỏi nơi này, vì y chính là điều kiện trao đổi duy nhất.
Gã sơn chủ cởi xong áo ngoài thì đi đến chạm tay lên hỉ phục người đối diện, lúc này Nghiêm Dung vội vàng lên tiếng.
"Khoan đã!"
Nghiêm Dung biết hiện tại điều mình cần làm chính là kéo dài thời gian đợi người chi viện, y nhẹ giọng nói: "Ngài trước hết giải huyệt đạo cho ta."
"Không thể, ngươi bỏ chạy thì lão tử phải làm sao?"
"Ta không biết võ công, làm sao có thể thoát khỏi kẻ công phu đầy mình như ngài?"
Nghiêm Dung dừng một lát, lại nói: "Ta càng không có ý định bỏ chạy."
Gã sơn chủ ngẫm nghĩ một lúc lâu, đúng là từ lúc cướp được người trong kiệu thì bộ dạng của y không giống người biết võ công.
Dù sao đây là đêm tân hôn, ân ái với một người như cái xác thì cùng kẻ tự nguyện vẫn thích thú hơn nhiều.
Gã vô tư đưa tay giải trừ huyệt đạo.
Nghiêm Dung thở hắt một hơi, xem ra tên này tuy to lớn mạnh khỏe nhưng không khó đối phó.
Trông thấy gã trườn người về phía mình, Nghiêm Dung liền đưa tay ấn nhẹ lên ngực gã, như có như không đẩy gã ra xa: "Đây là đêm tân hôn của chúng ta nhưng hôm nay ngài vừa chém vừa giết vận động cả ngày, chi bằng...!ngài đi tắm rửa trước, ta sẽ ở đây đợi ngài."
"Mỹ nhân thật biết nói đùa, ta đi rồi ngươi sẽ tìm cách bỏ trốn, đúng chứ?"
Nghiêm Dung khẽ cười: "Bên ngoài thuộc hạ của ngài nhiều như vậy, ta có muốn cũng không thể trốn.
Sơn chủ ngài rất lợi hại, chỉ vài chiêu đã đánh bại hết mấy tên đưa kiệu hoa, chẳng lẽ bây giờ lại không tin tưởng bản thân, một kẻ tầm thường như ta cũng sợ không thể giữ nổi?"
Chạm đến thể diện là một điều gì đó rất to lớn, gã sơn chủ đương nhiên không muốn nhận bản thân thấp kém, gã đưa tay sờ sờ mũi suy nghĩ hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Ngoan ngoãn ở yên đây đợi lão tử quay lại, nếu ngươi giở trò thì đừng trách lão tử không nể nang cái gương mặt xinh đẹp này của ngươi."
Thấy kẻ rắc rối quay người rời đi, tâm trí Nghiêm Dung mới bắt đầu thả lỏng.
Nghiêm Dung yên lặng nhẩm từng phút từng giây, phút chốc cảm thấy hối hận.
Nếu sớm biết kết cục sẽ phải rời xa Khuất Tử Dạ thì từ đầu y nên thổ lộ tâm tình, cho dù hắn có chán ghét cực độ nhưng ít ra y vẫn được một lần thành thật với tình cảm chính mình, tiếc rằng sau này không còn cơ hội đó nữa.
Qua một khoảng thời gian, thứ Nghiêm Dung đợi được không phải chi viện mà là tiếng bước chân nặng nề của gã đàn ông vừa rời khỏi.
Nghiêm Dung lập tức chạy đến khoá cánh cửa lại, cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, cố gắng cầm cự sau cánh cửa gỗ.
"Mẹ kiếp, dám lừa lão tử, còn không mau mở cửa!"
Gã sơn chủ bị cánh cửa ngăn cản liền nhận ra người bên trong thật sự đang giở trò, gã tức giận quát, liên tục đạp cửa.
Đến khi cánh cửa bị đạp tung ra, trước mắt gã đã là căn phòng trống rỗng, trong lúc lơ là tìm kiếm thì một con dao từ phía sau lưng đột ngột đâm về phía gã.
Gã đau đớn kêu lên, xoay người nắm lấy cổ tay người vừa tấn công.
"Lão tử muốn giữ ngươi lại bên cạnh nhưng xem ra ngươi tự tìm đường chết, nhất định muốn thấy máu!"
Nghiêm Dung không nói gì, tăng thêm lực từ cổ tay đâm về phía trước.
Gã nghiến răng nghiến lợi bẻ lấy cổ tay y khiến cây dao trên tay cũng rơi xuống đất.
Gã mạnh bạo quật ngã y xuống giường, bóp chặt lấy cổ.
"Đêm nay lão tử làm ngươi đến chết!" Gã một tay khống chế, tay còn lại xé hỉ phục trên người Nghiêm Dung.
Ngay lúc này, một cơn gió kỳ lạ bay đến hất tung mọi thứ trong căn phòng.
Gã sơn chủ xoay người lại quan sát thì bị một thân ảnh màu đen bay thẳng vào giữ chặt lấy yết hầu, mạnh bạo ném gã xuống sàn nhà nằm bất tỉnh.
"Nghiêm Dung, ngươi có sao không?"
Khuất Tử Dạ chạy đến bên cạnh xem xét.
Đặt vào mắt hắn là một thân hỉ phục đỏ rực, trán điểm giọt chu sa, mắt hạc ửng đỏ mịt mờ nhìn hắn, dáng vẻ thế này lần đầu tiên hắn trông thấy.
Khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ.
Như lạc vào ảo cảnh, thật đẹp...!
Hắn vội lắc đầu đánh tan mớ suy nghĩ hỗn độn rồi nhanh chóng đỡ Nghiêm Dung ngồi dậy, cởi ra ngoại bào khoác lên người y che chắn cơ thể.
Từ lúc trông thấy người đến là Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung liền biến thành một pho tượng đá, xúc động không nói nên lời.
Giống như trước đây khi gặp hắn ở Tuyết Nguyệt Lâu, chính là không thể ngờ đến kiếp này còn có thể lần nữa gặp lại nhau.
"Ngươi ổn chứ? Có phải gã đã làm gì ngươi?"
Khuất Tử Dạ nhìn vào đôi mắt hạc đối diện, bao nhiêu ủy khuất đều có thể nhìn thấu, hắn sợ đã xảy ra chuyện không hay liền lo lắng kiểm tra xung quanh người y.
"Không...!không có." Vành mắt Nghiêm Dung chợt đỏ lửng, người mà y lúc nào cũng mong nhớ cuối cùng đã ở ngay trước mắt, y nhẹ lắc đầu: "Thuộc hạ không bị làm sao."
"Không sao là tốt, chúng ta về nhà."
"Về nhà?"
"Đúng vậy, nhà của chúng ta."
Nhà của chúng ta?
Không để Nghiêm Dung tiếp tục bàng hoàng, Khuất Tử Dạ lại nói: "Về Đỉnh Phong Hoa, nơi kia không cần đi nữa."
Nghiêm Dung hết sức kinh ngạc nhìn nam nhân đối diện, nơi đó từ lúc nào lại có thể dùng bốn chữ "nhà của chúng ta" để hình dung? Y chắc chắn bản thân không nghe lầm, hắn rõ ràng đã nói như vậy.
Nghiêm Dung sợ rằng trong khoảng thời gian y vắng mặt, giữa Đỉnh Phong Hoa và Tàn Cốt Động đã xảy ra chuyện không hay, vội hỏi: "Nhưng mà Tôn chủ, còn chuyện liên minh với Tàn Cốt..."
"Ta tự biết sắp xếp."
Nghiêm Dung vẫn muốn hỏi thêm nhưng đôi mắt vô tình lướt qua cơ thể Khuất Tử Dạ, chân mày y chợt nhíu lại, lo lắng nắm lấy tay hắn: "Tôn chủ, tay của người?"
Từ Đỉnh Phong Hoa một đường ngự kiếm đến đây, Khuất Tử Dạ phải tìm kiếm rất nhiều nơi mới thấy được khoảng trời đốt đèn sáng rực, hắn sốt ruột đến mức mang theo cánh tay đóng băng mà không hề hay biết.
"Ta không sao." Hắn muốn thu tay trở về nhưng Nghiêm Dung nắm chặt không buông, đôi mắt đau lòng nhìn hắn chằm chằm.
"Người vì cứu ta mà bản thân mình cũng không quan tâm đến."
Khuất Tử Dạ bị câu nói này đánh đến ngây người, vừa rồi trong đầu hắn thật sự chỉ nghĩ đến một mình Nghiêm Dung.
"Sau này người đừng như vậy nữa."
Nghiêm Dung đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hiện tại những điều thành thật trong lòng đều muốn nói rõ, y cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: "Nếu người có mệnh hệ gì, thuộc hạ không thể nào sống tiếp."