Vết thương trên bả vai Nghiêm Dung không quá nghiêm trọng song bệnh trạng cũ mới là thứ đáng quan ngại.
Trải qua một tháng sống trong u uất dằn vặt, nhớ nhung lâu ngày sinh ra tâm bệnh.
Mà tâm bệnh lại cần tâm dược điều trị.
Sau khi trở về Đỉnh Phong Hoa, Nghiêm Dung nhận được lời xác nhận từ Khuất Tử Dạ rằng liên minh thật sự đã bị hủy bỏ, y không cần làm điều kiện trao đổi đến Tàn Cốt Động nữa, lòng y như được trút đi gánh nặng.
Khuất Tử Dạ không còn dùng thái độ xa lạ đối xử với Nghiêm Dung, hắn thường xuyên đến chăm sóc, thúc giục y uống thuốc khiến tình trạng ngày một tốt hơn, tâm bệnh cũng vì thế mà mau chóng được chữa lành.
Hắn chính thức để Nghiêm Dung trở về chức vụ thủ lĩnh Đỉnh Phong Hoa, dường như mọi thứ đều quay về với quỹ đạo ban đầu.
"Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Tại đại điện, Khuất Tử Dạ bận bịu phê duyệt công vụ, Nghiêm Dung vẫn như mọi khi ngồi đối diện giúp hắn mài mực, sắp xếp sổ sách.
"Tôn chủ cần gì sao?" Nghiêm Dung đáp lời, tay vẫn đều đặn mài mực.
Khuất Tử Dạ thả ra đôi mắt đang cắm sâu vào sổ sách, sau đó đưa tay mở ngăn tủ dưới bàn.
Vốn dĩ muốn để y tự nói ra thân phận nên hắn đã cố tình nhắc đến chuyện lúc nhỏ rất nhiều lần, nhưng một tháng trôi qua y vẫn không chút động tĩnh.
Không kiên nhẫn được nữa, hắn lấy thanh dao găm từ ngăn tủ đặt lên trên bàn, nói: "Ngươi lừa ta?"
Nghiêm Dung đương nhiên nhận ra vật đó chính là Trảm Phong, y thoáng chốc giật mình, vội nói: "Thuộc hạ sao có thể lừa người..."
"Còn dám nói không? Ngươi rõ ràng biết chúng ta từ sớm đã quen biết nhau nhưng lại chưa từng nói với ta một câu."
"Người nhận ra ta từ khi nào?"
"Nếu ta không tự mình nhận ra, ngươi định suốt đời che giấu?"
"Thuộc hạ không cố ý giấu người, chỉ là..."
Từ lâu Khuất Tử Dạ vẫn luôn muốn biết đáp án, hắn vờ chau mày: "Làm sao?"
"Không phải người...!đã quên ta rồi sao?"
Như trúng phải tim đen, Khuất Tử Dạ đờ đẫn trong giây lát.
Hắn, thật sự không nhớ...!
"Lúc trước khi chúng ta gặp lại nhau, người từng hỏi tên ta còn nói tên này rất hay." Giọng nói Nghiêm Dung bình ổn nhưng vẫn không thể giấu được sự tủi thân trong đáy mắt.
"Đây rõ ràng là tên người đặt cho ta nhưng một chút ấn tượng người cũng không nhớ..."
Thời gian ở cùng vị công tử đã cứu mạng mình chính là khoảng thời gian Nghiêm Dung cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng có lẽ đối với người kia lại chưa bao giờ đặt trong lòng nên mới có thể dễ dàng quên đi như vậy.
Nhìn vào ánh mắt xa lạ của Khuất Tử Dạ khi đó, Nghiêm Dung quyết định không đề cập đến chuyện này nữa, để đứa trẻ đó cứ như vậy mất đi, lãng quên trong ký ức hắn.
Hiện tại đã được gặp lại nhau, y sẽ dùng quãng đời còn lại tạo ra những ký ức tốt đẹp mới cho riêng hai người, xem như không uổng phí kiếp này.
"Ta quả thật đã từng quên đi người bạn thuở nhỏ."
Khuất Tử Dạ dịu dàng nhìn Nghiêm Dung, trong đôi mắt lưu ly ẩn chứa nhiều tâm sự.
"Nhưng mà ta..."
Môi hắn mấp máy muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại là một khoảng trời im bặt.
Lời ra khỏi miệng lại là: "Ngươi làm cách nào thoát khỏi đám cháy đó?"
Trông thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, Nghiêm Dung không muốn làm hắn khó xử, y đành cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc.
"Ta theo lời người nấp sau bức tranh thần nhưng người vừa đi thì bọn chúng châm một mồi lửa, lửa rất nhanh đã bao lấy xung quanh.
Ta tưởng rằng bản thân không thể thoát khỏi lại tình cờ phát hiện dưới chân là hầm chôn cất lương thực nên liền nấp vào trong đó.
Sau khi ngọn lửa cháy rụi hoàn toàn ta lập tức đi tìm người, nhưng đoàn người đã đi quá xa, ta có đuổi theo bằng cách nào cũng đều không kịp."
Chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ đối phương kể lại, Khuất Tử Dạ không ngừng tự trách về những việc mình đã gây ra trong quá khứ, hắn chợt nắm lấy tay Nghiêm Dung, một mảng ký ức đau đớn ùa về.
Hắn không thể cứu người tri kỷ thuở nhỏ khỏi ngọn lửa lớn, không thể đưa y cùng nhau về nhà, sau khi gặp lại còn khiến y tổn thương chịu nhiều tủi nhục, hắn cảm thấy bản thân không xứng đáng với lời hứa ban đầu, hiện tại không biết phải đối diện với y thế nào.
Nghiêm Dung cảm nhận bàn tay nắm lấy tay mình đang run rẩy, y nhẹ nhàng đặt tay lên đó xoa dịu, ân cần nhìn hắn: "Cho dù người đang nghĩ đến chuyện gì thì tất cả đều là ngoài ý muốn, ta trước nay chưa từng trách người, người đừng vì những chuyện đã qua mà đặt nặng trong lòng, được không?"
Bàn tay ấm áp của Khuất Tử Dạ càng nắm chặt lấy tay y hơn, hắn nói: "Những ngày tháng qua làm khổ ngươi rồi.
Dung, ta nhất định sẽ dùng khoảng thời gian còn lại bù đắp cho ngươi thật tốt."
Một nụ cười hết sức dịu dàng nở ra trên môi Nghiêm Dung, y khẽ gật đầu: "Ta cảm nhận được rồi."
Nghiêm Dung thấy trong đôi mắt Khuất Tử Dạ vẫn chìm vào trạng thái đau thương, y không muốn hắn cứ mãi tự trách cứ bản thân, y nói: "Không phải người còn chuyện muốn nói với ta sao?"
Khuất Tử Dạ gật đầu, sau đó lấy một phong thư được kẹp trong quyển sổ đưa đến cho người đối diện.
Nghiêm Dung nhận lấy phong thư, gương mặt y chợt biến sắc khi nhìn thấy ký hiệu Tàn Cốt Động bên trên lá thư.
"Không phải yêu cầu ngươi gả đến Tàn Cốt Động lần nữa, không cần lo lắng." Khuất Tử Dạ cố tình dùng ngữ khí thường ngày để không khí trở lại bình thường, sau đó hắn vào thẳng vấn đề.
"Phó Thành nói không để tâm việc ta tự ý hủy liên minh, ngược lại lần này vẫn muốn đơn phương kết liên minh lần nữa.
Hắn mời ta vài ngày sau đến Tàn Cốt Động, lúc đó sẽ trao đổi cụ thể hơn về vấn đề này."
Nghiêm Dung đọc xong lá thư thì đặt trở lại bàn: "Người đã đồng ý?"
"Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt."
"Nhưng đơn thương độc mã đến Tàn Cốt Động không phải là quá nguy hiểm sao?"
Khuất Tử Dạ gật đầu: "Riêng việc này ta đã từ chối, phản hồi với hắn nếu thật sự muốn liên minh thì hãy tự mình đến Đỉnh Phong Hoa, ta sẽ mở cửa lớn nghênh đón."
Khuất Tử Dạ hủy liên minh là chuyện hệ trọng, ngược lại Phó Thành không vì chuyện này trở mặt mà còn nhượng bộ lần hai, dù thế nào Nghiêm Dung vẫn có chút nghi ngại, y nói: "Nếu Động chủ Tàn Cốt Động thật sự âm thầm đến Đỉnh Phong Hoa thực hiện liên minh, không sợ sẽ bị chúng ta giở trò ám toán hay sao? Có phải hắn đã quá tin tưởng người khác rồi không? Tôn chủ, người nên